Tìm kiếm
Similar topics
Latest topics
Đăng nhập với tên thanhvien VIP
28/8/2010, 21:37 by ABC
BẠN CÓ THỂ ĐĂNG KÝ RỒI ĐĂNG NHẬP
HOẶC ĐĂNG NHẬP
VỚI TÊN thanhvienvip
hoặc thanhvien 1
hoặc thanhvien 2
hoặc thanhvien 3
và mật khẩu là 1234567890
để không có dòng quảng cáo trên.
HOẶC ĐĂNG NHẬP
VỚI TÊN thanhvienvip
hoặc thanhvien 1
hoặc thanhvien 2
hoặc thanhvien 3
và mật khẩu là 1234567890
để không có dòng quảng cáo trên.
Comments: 0
HỌC ĐI ĐÔI VỚI HÀNH ?
28/4/2010, 22:40 by Admin
Học đi đôi với hành
“ trăm hay không bằng tay quen”. người lao động xưa đã từng quan niệm rằng lí thuyết hay không bằng thức hành giỏi. điều đó cho thấy người xưa đã đề cao vai trò của thức hành . trong khi đó những kẻ học thức chỉ biết chữ nghĩa thánh hiền, theo lối học từ chương sáo mòn cũ kĩ. …
[ Full reading ]
“ trăm hay không bằng tay quen”. người lao động xưa đã từng quan niệm rằng lí thuyết hay không bằng thức hành giỏi. điều đó cho thấy người xưa đã đề cao vai trò của thức hành . trong khi đó những kẻ học thức chỉ biết chữ nghĩa thánh hiền, theo lối học từ chương sáo mòn cũ kĩ. …
[ Full reading ]
Comments: 2
bất hiếu là tội lỗi lớn nhất của đời người.
Trang 1 trong tổng số 1 trang
bất hiếu là tội lỗi lớn nhất của đời người.
Trong điều răn của Phật có nói, bất hiếu là tội lỗi lớn nhất của đời người. Những người con trong bài báo chỉ nhìn thấy cái trước mắt, không hiểu được cảm giác của cha mẹ họ. Gieo nhân nào gặt quả nấy. (Trúc Phạm). > "Con ơi, Tết này cha muốn về nhà" . Người gửi: Trúc Phạm Trong 14 điều răn của Phật có nói đến bất hiếu. Bất hiếu là tội lỗi lớn nhất của đời người. Tại sao khi thành đạt người ta lại quên đi người đã sinh ra mình? Nếu như không có cha mẹ thì làm sao mình có thể hiện diện trên cõi đời này? Đọc bài viết của báo tôi nhớ đến câu chuyện về một cậu bé, khi thấy cha đưa cho ông nội một cái chăn và đuổi ông ra đường thì cậu đã nói với cha rằng: "ba hãy để lại một nữa cái mền đi, sau này con sẽ đưa cho ba giống như ba làm với ông vậy". Những người con bất hiếu này chỉ nhìn thấy cái trước mắt và họ không hiểu được cảm giác của cha mẹ họ. Sau này, nếu con của họ đối xử như vậy thì họ sẽ cảm nhận được. Gieo nhân nào gặt quả nấy!Người gửi: Ngọa Long "Công cha như núi Thái Sơn. Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra. Một lòng thờ mẹ kính cha.Cho tròn chữ hiếu mới là đạo con". Trong mỗi chúng ta, người được đi học tử tế đến những người vì hoàn cảnh khó khăn mà thất học, từ bé đều được nghe 4 câu ca dao đầy ý nghĩa này. Nó là bài học căn bản đầu tiên của mỗi con người. Thật bức xúc khi có nhiều người được sinh ra, nuôi dưỡng, học hành thành người để rồi đối đãi lại với đấng sinh thành tệ bạc như vậy. Có lúc nào họ nghĩ rằng sau này các con của họ cũng tống họ ra khỏi nhà như họ đã làm với cha mẹ mình? Người gửi: Đào Thanh Bình Tôi không hiểu vì sao tại có những người con bất hiếu, hắt hủi, đẩy cha mẹ đến nước đường cùng như thế. Họ có nhà cao cửa rộng mà cha mẹ lại phải vất vưởng hè phố, lang thang kiếm ăn hoặc vào trung tâm bảo trợ. Đọc thông tin về trung tâm nuôi dưỡng bảo trợ người già và tàn tật, tôi không cầm nổi nước mắt. Nếu ở gần tôi sẽ mời các cụ về nhà tôi ăn Tết. Tôi mồ côi mẹ từ lúc mới 13 tuổi, mồ côi bố khi 14 tuổi. Đó là những đau đớn nhất cuộc đời tôi. Tôi đã có gia đình, con lớn 17 tuổi, con nhỏ 14 tuổi vậy mà các bạn biết không, tôi vẫn thường xuyên ngồi khóc vì nhớ mẹ cha. Tôi thèm lắm những lời nói thân thương, ngọt ngào của mẹ, cha. Tại sao có người lại nỡ hủy hoại tình mẫu tử đó?. Các bạn còn cha mẹ nên gắng gìn giữ. Đời người ngắn ngủi lắm. Qua trang thư này, cháu xin chúc cụ Sáng, cụ Minh, cụ Loan cùng toàn thể các cụ trong Trung tâm nuôi dưỡng người già và tàn tật Thạnh Lộc, quận 12, TP HCM, một năm mới có nhiều sức khỏe và sống lâu. Chúc các cụ sẽ được con cháu đón về nhà ăn Tết, sum họp gia đình. Cháu đang sống ở cộng hòa Séc. Cháu hứa khi nào về nước sẽ tới thăm các cụ. | |
Việt Báo // (Theo_VnExpress.net) |
GA_googleFillSlot("468x60_below_article");
Re: bất hiếu là tội lỗi lớn nhất của đời người.
Tính ích kỷ sinh ra nhiều hệ lụy Hiền lành, dễ mến là ấn tượng của bất kỳ ai khi tiếp xúc với C. - một thanh niên trẻ mới lập gia đình. Gần nửa năm trời sống vất vưởng ngoài nhà trọ, dằn vặt bởi miệng lưỡi thế gian và sự coi thường của nhà vợ, C. gầy sọp đi rất nhiều khi cái "án lương tâm" tội đánh bố phải cấp cứu vẫn còn ám ảnh trong từng giấc ngủ. "Em không hiểu sao mình lại hành động như thế" - Câu đầu tiên C. biện minh cho tội bất hiếu của mình. Nghe lộn điện thoại, bám theo bố khi ông ra khỏi nhà vì phong thanh chuyện bố có bạn gái là minh chứng cho sự ích kỷ, thiếu tôn trọng, luôn coi cha là sở hữu riêng của một đứa con sớm mồ côi mẹ. Tâm lý không ổn định khi thiếu tình mẫu tử, đuợc bù đắp bằng sự nuông chiều, bao bọc thái quá của người cha là đất để tính ích kỷ, hằn học của C. phát triển không kiểm soát nổi. Dù với bất cứ lý do gì, hành động coi thường đạo lý ấy khó lòng gột rửa. Khi cha mẹ không là tấm gương trong Ông T. (Tây Hồ) không thể giấu sự thật cay đắng khi phải vào viện với khuôn mặt bầm tím và hàm răng đã mất hàng tiền đạo sau cú đấm "như mãnh lực của cọp" mà cậu con quý tử tặng cha đúng ngày xóa tội vong nhân. Ngày các con còn nhỏ, gia đình ông sống cũng hòa thuận, hạnh phúc. Xã hội phát triển, cuộc sống đổi thay khi giá đất khu vực nhà ông tăng chóng mặt. Ông trở thành tỷ phú đất khi sở hữu cả một khu vườn rộng. Vợ ông bỏ hẳn việc chạy chợ lam lũ, sa vào cờ bạc lô đề. Ông phong độ chẳng kém ai, tiền lúc nào cũng rủng rỉnh, không lẽ chỉ biết mỗi "mụ ngan già" ở nhà, thế là bia bọt, em út lúc nào không hay. Con cái đến tuổi trưởng thành, thằng anh có xe máy, điện thoại, sao để con em đi xe đạp. Chuyện con yêu con ghét nảy sinh. Mẹ bênh con trai, bố thương con gái. Đất bán mãi cũng hết, miệng ăn tay phá đến núi cũng sụp. Vợ chồng lục đục xô xát. Thằng anh bênh mẹ đạp bố ngã ngửa trên sàn nhà, chưa bõ tức còn bồi thêm cú nữa khi men ruợu vẫn sôi trong hơi thở. Hàng tiền đạo của ông đuợc bác sĩ chỉnh sửa có khi cũng đẹp hơn xưa, nhưng nỗi đau đớn, thất thần vẫn chưa thể hoàn hồn sau cơn bão. Ươm mầm bạo lực, gặt nỗi đau gia đạo Trong quán rượu quen, lần thứ nhất người đàn ông vung tay hỉ hả khoe với chiến hữu: "Thằng cháu ngoại tôi mới 8 tuổi mà hảo hán lắm, nó chỉ vào mặt bố: Ông đợi đấy! Ông mà còn đánh mẹ, tôi lớn lên sẽ cho ông biết tay!". Cả quán im lặng, không ai hưởng ứng. Lần thứ 2,cũng người đàn ông ấy, vẫn bàn rượu ấy nhưng không thấy ông hào sảng, chỉ gục đầu bên chai rượu. Người ta xì xào: Ông ta đang đau, nỗi đau của một người cha bị chính đứa con dứt ruột đẻ ra hành hung, ngược đãi. Chỉ thấy chưa làm cha mẹ vui lòng, nhiều người con tự nhận mình bất hiếu. Chứng tỏ đạo làm con sâu rộng theo tình yêu thương, nhận thức và cảm nhận của mỗi người. Những hành động bất hiếu luôn bị dư luận lên án, đạo đức xã hội không chấp nhận. Có lỗi lầm dễ sửa chữa và được tha thứ nhưng tội bất hiếu thì bia miệng để đời. Một gia đình luôn tràn ngập tình thương yêu, lòng bao dung và sự công bằng chắc chắn không có cửa cho "nỗi đau gia đạo" bước chân vào. Nguyệt Hằng | ||
Việt Báo // (Theo_DanTri |
Re: bất hiếu là tội lỗi lớn nhất của đời người.
Tôi có phải là ngưòi con bất hiếu?
Tôi thường trốn học đi chơi, hay nói dối là bị bệnh để được nghỉ học. Trong một phút bồng bột, tôi đã bỏ nhà đi. Ba khóc rất nhiều, lần đầu tiên khóc vì tôi.
"Con à, ráng học, sau này gia đình trông cậy tất cả vào con. Ba mẹ cũng già rồi, không còn đủ sức lo cho con nữa. Phải cố gắng để sau này còn lo cho gia đình, con cái của con. Ba mẹ đâu có sống mãi mà lo cho con được".
Lời ba như những nhát dao khứa vào lòng tôi. Đã lâu rồi ba không ngồi tâm sự với tôi như thế. Đã lâu lắm rồi, tôi làm ba thất vọng nhiều vì đã không được như ý nguyện của người. Giờ tôi ngồi đây với bao suy nghĩ chất chứa trong lòng, chỉ mong nói lên tất cả cho nhẹ lòng, để cho thấy tôi là một người con bất hiếu như thế nào.
Tôi sinh ra trong một gia đình khá giả, không phải thuộc tầng lớp đại gia nhưng cuộc sống không túng thiếu thứ gì. Nhà có 2 chị em, tôi là út nên rất được ba mẹ cưng chiều. Dòng họ cũng chỉ có một mình tôi là con trai nên tất cả mọi ngừơi đều thương yêu, lo lắng cho tôi. Nhưng không vì thế mà tôi kiêu căng, ỷ lại.
Người thương tôi nhất chính là ba. Người lo lắng cho tôi mọi thứ từ cái ăn, cái mặc, đến cả đi học ba tôi cũng chở tôi đi. Tôi còn nhớ khi học lớp 1, đường không được bê tông hoá như bây giờ, mỗi lần mưa lớn là lầy lội, khó khăn lắm mới đi được đến trường. Ba cầm tay dắt tôi đi. Tôi sợ sình lầy sẽ làm dơ áo nên bắt ba phải cõng đến lớp. Và thế là ba chiều ý, cõng tôi từ nhà đến trường, rồi lại từ trường về nhà khi tan học.
Khi ấy, ba nói: "Con à, đường lầy cũng giống như đường đời vậy, phải có những khó khăn, thử thách. Nếu con vững bước đi, thì con sẽ vượt qua". Có lẽ lúc đó tôi chỉ là đứa con nít, suy nghĩ còn non nớt nên không hiểu ba nói gì. Giờ đây tôi mới thật sự hiểu được câu nói đó.
Rồi khi mùa nước lên, nước ngập ngang bụng. Tôi phải học thêm Anh văn vào ban đêm, cách nhà 9 km. Xe máy lúc đó không thể đi được. Ba tôi lại lặn lội đạp xe chở tôi đi về. Ngày nào cũng vậy, ba tôi không hề than một tiếng, mà còn mỉm cười với tôi, nói tôi phải ráng học.
Thời gian cứ trôi qua, khi tôi học lớp 9, ba đặt tất cả niềm tin vào tôi, mong muốn tôi thi đạt được học sinh giỏi để có thể vào trường mà ba đã chọn. Và không làm ba tôi thất vọng, tôi đã thi đỗ vào trường chuyên. Ba thật sự tự hào về tôi, gặp người nào cũng kể. Ba thức nguyên đêm để tâm sự với tôi, lại tặng một bộ máy vi tính mới.
Tôi thương ba nhiều lắm. Từ lớp 1 đến năm lớp 9 tôi chưa làm ba thất vọng bao giờ. Nhưng có ai biết được những năm cấp 3 là khoảng thời gian tôi đã làm cho ba đau lòng rất nhiều. Sống xa nhà, môi trường mới đã làm thay đổi con người tôi. Từ một học sinh chỉ biết nghe lời ba mẹ, tôi đã biết nói dối.
Tôi ở trọ với 2 người bạn cùng quê. Ba sợ tôi buồn, cũng vì thương nhớ nên ngày nào cũng chạy ra thăm, còn mua cho biết bao nhiêu là thứ. Ba sợ tôi khi rỗi không có gì làm nên mang bộ máy vi tính từ nhà ra phòng trọ, nối mạng cho con chơi. Lúc đó chưa có ADSL như bây giờ nên phí Internet rất cao, nhưng ba không trách một lời, chỉ khuyên tôi cố gắng học. Nhưng ba đâu biết rằng tôi chơi nhiều, học ít và thành tích cũng không được như ba mong đợi. Ba không la mắng lời nào dù tôi biết ba buồn nhiều lắm.
Tôi thường trốn học đi chơi, hay nói dối là bị bệnh để được nghỉ học. Trong một phút bồng bột, tôi đã bỏ nhà đi. Ba khóc rất nhiều, lần đầu tiên khóc vì tôi. Ba chạy khắp nơi đi tìm, hỏi thăm bạn bè, thầy cô tôi nhưng vô vọng. Khi gặp một người bạn mà ba có nhờ tìm tôi, tôi có nói một câu sẽ làm mình ân hận suốt đời: "Mày nói với ba tao xem như chưa từng có thằng con như tao, hãy quên tao đi". Nghe bạn tôi nói lại rằng ba thật sự suy sụp.
Ba tôi lại nhờ thằng bạn gặp tôi một lần nữa qua Internet. Nó kêu tôi về, bảo ba không có trách tôi, cũng không la mắng; rằng ba chỉ có mình tôi thôi, nếu tôi đi rồi thì gia đình sẽ ra sao? Nghe những lời nó nói mà tôi rơi nước mắt. Và tôi đã về, xin lỗi ba và gia đình. Ba chỉ mỉm cười và nói với tôi: "Con là con trai ba, làm sao ba có thể bỏ con được". Tôi chạy đến ôm lấy ba và khóc: "Con thật sự xin lỗi ba nhiều lắm".
Tóc ba tôi đã bạc nhiều hơn. Mẹ bảo vì lo lắng cho tôi nên đêm nào ba cũng không ngủ, thức mong tôi về. Tôi nghẹn lời, không còn dám nhìn mặt ba nữa. Tâm sự với tôi, ba bảo nên xem đây là bài học trong đời, đừng tự trách bản thân, vì ba không trách tôi.
Và bây giờ, khi tôi đã 20 tuổi, đã vào trường đại học mơ ước, ba vẫn còn lo lắng cho tôi. Có lần tôi nói với ba xây nhà mới để tôi có thể dẫn bạn gái về ra mắt ba mẹ. Ba đồng ý không một chút suy nghĩ, xây nhà theo ý của tôi. Nhưng tôi lại làm ba thất vọng, nhà xây xong không nhắc gì đến chuyện đó. Ba hỏi, tôi chỉ nói cô ấy bận nên không vào được. Ba tin, bảo khi nào dẫn về cũng được. Nhưng ba ơi, ba có biết không, con với người ấy đã chia tay rồi, làm sao có thể dẫn về nhà được nữa. Tình cảm của con cũng chết theo người ấy luôn rồi, làm sao có thể quen một ai khác nữa.
Ba đã từng nói với con rằng tuổi tác không quan trọng, nếu con ba thật lòng yêu người đó thì cứ dẫn về đây, ai ba cũng chấp nhận. Tại sao ba lại thương con như thế? Tại sao ba lại làm tất cả vì con như thế? Con đã làm được gì cho ba được vui? Con đã làm gì cho ba được yên tâm? Con bất hiếu với ba quá ba ơi!
Tôi thường trốn học đi chơi, hay nói dối là bị bệnh để được nghỉ học. Trong một phút bồng bột, tôi đã bỏ nhà đi. Ba khóc rất nhiều, lần đầu tiên khóc vì tôi.
"Con à, ráng học, sau này gia đình trông cậy tất cả vào con. Ba mẹ cũng già rồi, không còn đủ sức lo cho con nữa. Phải cố gắng để sau này còn lo cho gia đình, con cái của con. Ba mẹ đâu có sống mãi mà lo cho con được".
Lời ba như những nhát dao khứa vào lòng tôi. Đã lâu rồi ba không ngồi tâm sự với tôi như thế. Đã lâu lắm rồi, tôi làm ba thất vọng nhiều vì đã không được như ý nguyện của người. Giờ tôi ngồi đây với bao suy nghĩ chất chứa trong lòng, chỉ mong nói lên tất cả cho nhẹ lòng, để cho thấy tôi là một người con bất hiếu như thế nào.
Tôi sinh ra trong một gia đình khá giả, không phải thuộc tầng lớp đại gia nhưng cuộc sống không túng thiếu thứ gì. Nhà có 2 chị em, tôi là út nên rất được ba mẹ cưng chiều. Dòng họ cũng chỉ có một mình tôi là con trai nên tất cả mọi ngừơi đều thương yêu, lo lắng cho tôi. Nhưng không vì thế mà tôi kiêu căng, ỷ lại.
Người thương tôi nhất chính là ba. Người lo lắng cho tôi mọi thứ từ cái ăn, cái mặc, đến cả đi học ba tôi cũng chở tôi đi. Tôi còn nhớ khi học lớp 1, đường không được bê tông hoá như bây giờ, mỗi lần mưa lớn là lầy lội, khó khăn lắm mới đi được đến trường. Ba cầm tay dắt tôi đi. Tôi sợ sình lầy sẽ làm dơ áo nên bắt ba phải cõng đến lớp. Và thế là ba chiều ý, cõng tôi từ nhà đến trường, rồi lại từ trường về nhà khi tan học.
Khi ấy, ba nói: "Con à, đường lầy cũng giống như đường đời vậy, phải có những khó khăn, thử thách. Nếu con vững bước đi, thì con sẽ vượt qua". Có lẽ lúc đó tôi chỉ là đứa con nít, suy nghĩ còn non nớt nên không hiểu ba nói gì. Giờ đây tôi mới thật sự hiểu được câu nói đó.
Rồi khi mùa nước lên, nước ngập ngang bụng. Tôi phải học thêm Anh văn vào ban đêm, cách nhà 9 km. Xe máy lúc đó không thể đi được. Ba tôi lại lặn lội đạp xe chở tôi đi về. Ngày nào cũng vậy, ba tôi không hề than một tiếng, mà còn mỉm cười với tôi, nói tôi phải ráng học.
Thời gian cứ trôi qua, khi tôi học lớp 9, ba đặt tất cả niềm tin vào tôi, mong muốn tôi thi đạt được học sinh giỏi để có thể vào trường mà ba đã chọn. Và không làm ba tôi thất vọng, tôi đã thi đỗ vào trường chuyên. Ba thật sự tự hào về tôi, gặp người nào cũng kể. Ba thức nguyên đêm để tâm sự với tôi, lại tặng một bộ máy vi tính mới.
Tôi thương ba nhiều lắm. Từ lớp 1 đến năm lớp 9 tôi chưa làm ba thất vọng bao giờ. Nhưng có ai biết được những năm cấp 3 là khoảng thời gian tôi đã làm cho ba đau lòng rất nhiều. Sống xa nhà, môi trường mới đã làm thay đổi con người tôi. Từ một học sinh chỉ biết nghe lời ba mẹ, tôi đã biết nói dối.
Tôi ở trọ với 2 người bạn cùng quê. Ba sợ tôi buồn, cũng vì thương nhớ nên ngày nào cũng chạy ra thăm, còn mua cho biết bao nhiêu là thứ. Ba sợ tôi khi rỗi không có gì làm nên mang bộ máy vi tính từ nhà ra phòng trọ, nối mạng cho con chơi. Lúc đó chưa có ADSL như bây giờ nên phí Internet rất cao, nhưng ba không trách một lời, chỉ khuyên tôi cố gắng học. Nhưng ba đâu biết rằng tôi chơi nhiều, học ít và thành tích cũng không được như ba mong đợi. Ba không la mắng lời nào dù tôi biết ba buồn nhiều lắm.
Tôi thường trốn học đi chơi, hay nói dối là bị bệnh để được nghỉ học. Trong một phút bồng bột, tôi đã bỏ nhà đi. Ba khóc rất nhiều, lần đầu tiên khóc vì tôi. Ba chạy khắp nơi đi tìm, hỏi thăm bạn bè, thầy cô tôi nhưng vô vọng. Khi gặp một người bạn mà ba có nhờ tìm tôi, tôi có nói một câu sẽ làm mình ân hận suốt đời: "Mày nói với ba tao xem như chưa từng có thằng con như tao, hãy quên tao đi". Nghe bạn tôi nói lại rằng ba thật sự suy sụp.
Ba tôi lại nhờ thằng bạn gặp tôi một lần nữa qua Internet. Nó kêu tôi về, bảo ba không có trách tôi, cũng không la mắng; rằng ba chỉ có mình tôi thôi, nếu tôi đi rồi thì gia đình sẽ ra sao? Nghe những lời nó nói mà tôi rơi nước mắt. Và tôi đã về, xin lỗi ba và gia đình. Ba chỉ mỉm cười và nói với tôi: "Con là con trai ba, làm sao ba có thể bỏ con được". Tôi chạy đến ôm lấy ba và khóc: "Con thật sự xin lỗi ba nhiều lắm".
Tóc ba tôi đã bạc nhiều hơn. Mẹ bảo vì lo lắng cho tôi nên đêm nào ba cũng không ngủ, thức mong tôi về. Tôi nghẹn lời, không còn dám nhìn mặt ba nữa. Tâm sự với tôi, ba bảo nên xem đây là bài học trong đời, đừng tự trách bản thân, vì ba không trách tôi.
Và bây giờ, khi tôi đã 20 tuổi, đã vào trường đại học mơ ước, ba vẫn còn lo lắng cho tôi. Có lần tôi nói với ba xây nhà mới để tôi có thể dẫn bạn gái về ra mắt ba mẹ. Ba đồng ý không một chút suy nghĩ, xây nhà theo ý của tôi. Nhưng tôi lại làm ba thất vọng, nhà xây xong không nhắc gì đến chuyện đó. Ba hỏi, tôi chỉ nói cô ấy bận nên không vào được. Ba tin, bảo khi nào dẫn về cũng được. Nhưng ba ơi, ba có biết không, con với người ấy đã chia tay rồi, làm sao có thể dẫn về nhà được nữa. Tình cảm của con cũng chết theo người ấy luôn rồi, làm sao có thể quen một ai khác nữa.
Ba đã từng nói với con rằng tuổi tác không quan trọng, nếu con ba thật lòng yêu người đó thì cứ dẫn về đây, ai ba cũng chấp nhận. Tại sao ba lại thương con như thế? Tại sao ba lại làm tất cả vì con như thế? Con đã làm được gì cho ba được vui? Con đã làm gì cho ba được yên tâm? Con bất hiếu với ba quá ba ơi!
Gia Lộc
Re: bất hiếu là tội lỗi lớn nhất của đời người.
Con có bất hiếu không mẹ?
Hôm nay, trong lúc nửa tỉnh nửa say, con đã không còn nhớ để thực hiện lời hứa gọi điện về cho mẹ, người đã mang nặng, đẻ đau và chiều con hết mức. Con có bất hiếu không mẹ?
19h55: "Điệp khúc mùa xuân" - tiếng nhạc của file midi vang lên trên chiếc điện thoại cũ kỹ báo hiệu mẹ gọi tôi. Bấm nút nghe, tôi thì thầm: "Mẹ ơi, con đang ngồi với mấy anh, mấy chú cùng phòng, lát nữa con điện thoại lại cho mẹ, mẹ nhé!".
Bên kia có tiếng mẹ ân cần: "Con có khỏe không?". Trong men rượu, tôi không nghe được hết câu nói của mẹ. "Vâng con vẫn khỏe, thôi mẹ nhé! Lát nữa con điện thoại về cho mẹ!"
Bây giờ là 00h25, khi tôi đang viết những dòng chữ của entry này thì có lẽ mẹ và mọi người trong gia đình đã ngủ. Thế mà tôi vẫn chưa điện thoại về nhà. Tôi có phải là thằng con bất hiếu không? Con có lỗi với mẹ nhiều quá!
Mẹ ơi! Khi sinh con, mẹ không biết gì cả. Vì ngày ấy mẹ bị tiêm thuốc mê để các bác sĩ "mổ bụng" lôi con ra. Mẹ gọi con là con khỉ cũng không sai. Một thằng bé sinh non 7 tháng, trọng lượng mới có 1,6 kg cả tã, mình đầy lông lá thì làm sao mà không giống khỉ cơ chứ? Ngày ấy, để động viên mẹ, giám đốc bệnh viện, cũng là vị bác sĩ đã phẫu thuật lôi con ra khỏi bụng mẹ, động viên: "Nhà bác học Newton cũng sinh non 7 tháng. Sau này nó sẽ không làm chị thất vọng đâu". Không biết mẹ vui hay buồn?
Lúc thấy ánh mặt trời cũng là khi con ngạt thở. Con vẫn không quên lời bố dặn: "Con còn có một người mẹ thứ hai nữa đấy!" - Đó là mẹ Uyên, người đã hà hơi, thổi ngạt cứu con khỏi bàn tay của thần chết. Làm sao con quên được chứ, dù đó chỉ là người mẹ thứ hai. Ấy thế mà...
Hôm nay trong lúc nửa tỉnh nửa say, con đã không còn nhớ để gọi điện về cho mẹ, người đã mang nặng, đẻ đau và chiều con hết mức. Con có bất hiếu không mẹ?
Giờ đây trong lúc vui - buồn, thành công - thất bại trong công việc, hạnh phúc - đau khổ trong tình yêu đã qua đi, con mới viết được những dòng chữ này dành cho mẹ - mẹ yêu của con.
Một năm mới về nhà được một lần, có lẽ chỉ trong dịp Tết, ấy vậy mà con cũng chẳng giúp gì được cho mẹ. Mẹ ơi! Con nhớ mẹ nhiều lắm! Là thằng con trai út ít trong gia đình, lúc nào con cũng được mẹ chở che, chiều chuộng và bênh vực khi còn bé. Giờ đây đã khôn lớn hơn một chút mà sao con chẳng làm mẹ vui. Mẹ có buồn không mẹ?
Con không muốn khóc đâu, mà sao nước cứ lăn dài trên khóe mắt. Con buồn nhiều lắm! Buồn về con, một thằng con bất hiếu, thằng con đã không làm thay đổi được cuộc sống vất vả của mẹ. Thằng con với biết bao niềm hy vọng mà chẳng biết đến bao giờ con mới không làm mẹ thất vọng? Con yêu mẹ nhiều lắm! Mẹ biết không?
Hôm nay sau hơn 4 tháng vô trong này làm việc, con mới có thời gian để suy ngẫm, để nghĩ về bản thân và những gì đã làm cho gia đình. Con thấy mình thật tệ. Con sẽ không làm mẹ và cả gia đình buồn nữa. Mẹ và cả nhà đừng trách con mẹ nhé! Con yêu mẹ, yêu gia đình ta nhiều lắm!
Cũng hôm nay con nhận thấy mình không hề bất hạnh, cũng như nhận thấy hạnh phúc của con không phải do mẹ ngăn cấm. Mẹ chỉ muốn con đi đúng đường mà thôi. Lúc này con mới nhận ra rằng mình sẽ không sai lầm nữa. Con sẽ mang lại hạnh phúc cho nhà ta chứ không phải là cho ai khác. Mẹ tha lỗi cho thằng con dại dột này mẹ nhé! Con sẽ là con, thằng con út ít, cưng nhất của mẹ!
Xin dành tặng entry này cho mẹ của tôi - người mẹ yêu dấu, người mẹ của chị em tôi, mẹ của thằng con trai được chiều chuộng nhất! Ai ơi đừng làm nước rơi trên mắt mẹ, nếu có thì sẽ là những giọt nước mắt hạnh phúc bạn nhé.
Mẹ đã sinh con ra rất vất vả. |
Hôm nay, trong lúc nửa tỉnh nửa say, con đã không còn nhớ để thực hiện lời hứa gọi điện về cho mẹ, người đã mang nặng, đẻ đau và chiều con hết mức. Con có bất hiếu không mẹ?
19h55: "Điệp khúc mùa xuân" - tiếng nhạc của file midi vang lên trên chiếc điện thoại cũ kỹ báo hiệu mẹ gọi tôi. Bấm nút nghe, tôi thì thầm: "Mẹ ơi, con đang ngồi với mấy anh, mấy chú cùng phòng, lát nữa con điện thoại lại cho mẹ, mẹ nhé!".
Bên kia có tiếng mẹ ân cần: "Con có khỏe không?". Trong men rượu, tôi không nghe được hết câu nói của mẹ. "Vâng con vẫn khỏe, thôi mẹ nhé! Lát nữa con điện thoại về cho mẹ!"
Bây giờ là 00h25, khi tôi đang viết những dòng chữ của entry này thì có lẽ mẹ và mọi người trong gia đình đã ngủ. Thế mà tôi vẫn chưa điện thoại về nhà. Tôi có phải là thằng con bất hiếu không? Con có lỗi với mẹ nhiều quá!
Mẹ ơi! Khi sinh con, mẹ không biết gì cả. Vì ngày ấy mẹ bị tiêm thuốc mê để các bác sĩ "mổ bụng" lôi con ra. Mẹ gọi con là con khỉ cũng không sai. Một thằng bé sinh non 7 tháng, trọng lượng mới có 1,6 kg cả tã, mình đầy lông lá thì làm sao mà không giống khỉ cơ chứ? Ngày ấy, để động viên mẹ, giám đốc bệnh viện, cũng là vị bác sĩ đã phẫu thuật lôi con ra khỏi bụng mẹ, động viên: "Nhà bác học Newton cũng sinh non 7 tháng. Sau này nó sẽ không làm chị thất vọng đâu". Không biết mẹ vui hay buồn?
Lúc thấy ánh mặt trời cũng là khi con ngạt thở. Con vẫn không quên lời bố dặn: "Con còn có một người mẹ thứ hai nữa đấy!" - Đó là mẹ Uyên, người đã hà hơi, thổi ngạt cứu con khỏi bàn tay của thần chết. Làm sao con quên được chứ, dù đó chỉ là người mẹ thứ hai. Ấy thế mà...
Hôm nay trong lúc nửa tỉnh nửa say, con đã không còn nhớ để gọi điện về cho mẹ, người đã mang nặng, đẻ đau và chiều con hết mức. Con có bất hiếu không mẹ?
Giờ đây trong lúc vui - buồn, thành công - thất bại trong công việc, hạnh phúc - đau khổ trong tình yêu đã qua đi, con mới viết được những dòng chữ này dành cho mẹ - mẹ yêu của con.
Một năm mới về nhà được một lần, có lẽ chỉ trong dịp Tết, ấy vậy mà con cũng chẳng giúp gì được cho mẹ. Mẹ ơi! Con nhớ mẹ nhiều lắm! Là thằng con trai út ít trong gia đình, lúc nào con cũng được mẹ chở che, chiều chuộng và bênh vực khi còn bé. Giờ đây đã khôn lớn hơn một chút mà sao con chẳng làm mẹ vui. Mẹ có buồn không mẹ?
Con không muốn khóc đâu, mà sao nước cứ lăn dài trên khóe mắt. Con buồn nhiều lắm! Buồn về con, một thằng con bất hiếu, thằng con đã không làm thay đổi được cuộc sống vất vả của mẹ. Thằng con với biết bao niềm hy vọng mà chẳng biết đến bao giờ con mới không làm mẹ thất vọng? Con yêu mẹ nhiều lắm! Mẹ biết không?
Hôm nay sau hơn 4 tháng vô trong này làm việc, con mới có thời gian để suy ngẫm, để nghĩ về bản thân và những gì đã làm cho gia đình. Con thấy mình thật tệ. Con sẽ không làm mẹ và cả gia đình buồn nữa. Mẹ và cả nhà đừng trách con mẹ nhé! Con yêu mẹ, yêu gia đình ta nhiều lắm!
Cũng hôm nay con nhận thấy mình không hề bất hạnh, cũng như nhận thấy hạnh phúc của con không phải do mẹ ngăn cấm. Mẹ chỉ muốn con đi đúng đường mà thôi. Lúc này con mới nhận ra rằng mình sẽ không sai lầm nữa. Con sẽ mang lại hạnh phúc cho nhà ta chứ không phải là cho ai khác. Mẹ tha lỗi cho thằng con dại dột này mẹ nhé! Con sẽ là con, thằng con út ít, cưng nhất của mẹ!
Xin dành tặng entry này cho mẹ của tôi - người mẹ yêu dấu, người mẹ của chị em tôi, mẹ của thằng con trai được chiều chuộng nhất! Ai ơi đừng làm nước rơi trên mắt mẹ, nếu có thì sẽ là những giọt nước mắt hạnh phúc bạn nhé.
Quang Huy
Similar topics
» thông số kỹ thuật của cây bút và ngòi bút sao cho hiệu quả nhất và hợp lý nhất cho việc chữ nét thanh nét đậm.
» không có người cha hoàn hảo mà chỉ có người cha luôn dành yêu thương hoàn hảo nhất cho những đứa con của mình
» Người cho con hiểu giá trị của tình yêu
» không có người cha hoàn hảo mà chỉ có người cha luôn dành yêu thương hoàn hảo nhất cho những đứa con của mình
» Người cho con hiểu giá trị của tình yêu
Trang 1 trong tổng số 1 trang
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết
|
|
29/12/2015, 16:45 by mycomputer
» Người ta bận yêu, còn em bận cô đơn…
18/12/2015, 17:04 by mycomputer
» Đông đến làm người ta cô đơn hơn phải không anh?
23/11/2015, 15:45 by mycomputer
» Em muốn được ôm anh từ phía sau
13/11/2015, 16:09 by mycomputer
» Hãy cho nhau một cơ hội để giãi bày!
9/11/2015, 16:43 by mycomputer
» Đôi lúc em chỉ muốn mình thuộc về ai đó thôi...
5/11/2015, 16:33 by mycomputer
» Trái đất này, ba phần tư là nước mắt...
27/10/2015, 16:24 by mycomputer
» Để anh kể em nghe về những người phụ nữ anh yêu...
22/10/2015, 16:21 by mycomputer
» Thương vội người đến sau...
13/10/2015, 16:09 by mycomputer