Tìm kiếm
Similar topics
Latest topics
Đăng nhập với tên thanhvien VIP
28/8/2010, 21:37 by ABC
BẠN CÓ THỂ ĐĂNG KÝ RỒI ĐĂNG NHẬP
HOẶC ĐĂNG NHẬP
VỚI TÊN thanhvienvip
hoặc thanhvien 1
hoặc thanhvien 2
hoặc thanhvien 3
và mật khẩu là 1234567890
để không có dòng quảng cáo trên.
HOẶC ĐĂNG NHẬP
VỚI TÊN thanhvienvip
hoặc thanhvien 1
hoặc thanhvien 2
hoặc thanhvien 3
và mật khẩu là 1234567890
để không có dòng quảng cáo trên.
Comments: 0
HỌC ĐI ĐÔI VỚI HÀNH ?
28/4/2010, 22:40 by Admin
Học đi đôi với hành
“ trăm hay không bằng tay quen”. người lao động xưa đã từng quan niệm rằng lí thuyết hay không bằng thức hành giỏi. điều đó cho thấy người xưa đã đề cao vai trò của thức hành . trong khi đó những kẻ học thức chỉ biết chữ nghĩa thánh hiền, theo lối học từ chương sáo mòn cũ kĩ. …
[ Full reading ]
“ trăm hay không bằng tay quen”. người lao động xưa đã từng quan niệm rằng lí thuyết hay không bằng thức hành giỏi. điều đó cho thấy người xưa đã đề cao vai trò của thức hành . trong khi đó những kẻ học thức chỉ biết chữ nghĩa thánh hiền, theo lối học từ chương sáo mòn cũ kĩ. …
[ Full reading ]
Comments: 2
VĂN HỌC TIẾNG VIỆT TẬP LÀM VĂN 6
3 posters
Trang 1 trong tổng số 1 trang
Bài văn tả mẹ
Giờ tập làm văn, tôi luôn được cô giáo khen bài viết của mình và thường lên đứng giữa lớp để đọc bài tập làm văn của mình cho cả lớp nghe. Bài viết của tôi bao giờ cũng đạt điểm 7, 8 - điểm cao nhất dành cho môn tập làm văn. Tôi luôn hãnh diện vì điều đó và dường như chưa một bạn nào trong lớp phá được “kỷ lục” của tôi.
Như mọi khi, tôi lại được cô giáo gọi lên đọc bài văn “Em hãy tả về người mẹ của mình”. Tôi ngước cao mặt, đĩnh đạc bước lên giữa lớp trong sự nể phục của các bạn và cất cao giọng đọc: “Mẹ em là người tuyệt vời nhất. Mẹ đẹp như cô tiên trong truỵên cổ tích. Mái tóc mẹ dài óng ả buông xõa ngang lưng. Mẹ gội đầu bằng trái bồ kết nên tóc mẹ vừa mượt vừa suôn. Mẹ bảo ”Lớn lên con gái đừng gội đầu bằng dầu gội mà nấu trái bồ kết gội cho tóc đẹp như của mẹ”. Mẹ có khuôn mặt đẹp như trăng rằm. Mỗi khi mẹ cười hai hàm răng mẹ trắng ngần trông đẹp lắm! Mẹ vừa dịu dàng lại vừa đảm đang. Đi làm về, mẹ vừa vào bếp nấu cơm cho cả gia đình, tối mẹ lại dạy em học bài, dọn dẹp nhà cửa rồi mới đi ngủ. Những đêm đông trời trở rét, nửa đêm mẹ lại thức giấc đắp lại tấm chăn cho em... Trong trái tim em, mẹ là tất cả, mẹ là cô tiên tuỵêt vời nhất trong cuộc đời em...”.
Đó là những lời văn mà tôi đã được chị gái dạy để tả về người mẹ của mình. Những bài văn của tôi luôn được điểm cao vì trước khi viết tôi luôn “tham khảo” ý kiến của chị rồi tưởng tượng thêm để diễn đạt cho hay. Có lẽ với trí tưởng tượng phong phú nên tôi sớm nổi tiếng là học sinh giỏi văn của trường.
Đọc xong bài văn tả mẹ của mình, tôi sướng lâng lâng trong người và đi về chỗ trong tiếng vỗ tay của các bạn. Đợi giây lát, cô tôi bảo: “Bài văn tả mẹ của bạn Duyên rất hay. Câu cú gãy gọn, diễn đạt trôi chảy. Các em nên học cách diễn đạt của bạn để viết văn cho hay và phải đọc thêm nhiều sách. Hôm nay, cô muốn các em nghe thêm một bài văn nữa. Cô mời bạn Hùng".
Tôi thoáng ngạc nhiên vì Hùng mồ côi mẹ từ năm 6 tuổi, nhà Hùng rất nghèo và Hùng chỉ học giỏi môn toán. Tôi thầm cười khi nghĩ “Chắc Hùng viết nhăng viết cuội nên bị cô phê bình đây”. Hùng cúi đầu cầm tập bước lên bảng và đọc: “ Em không còn mẹ. Mẹ mất đã lâu lắm rồi nên em không nhớ rõ khuôn mặt của mẹ. Mỗi lần nhớ mẹ, em chỉ nhìn lên tấm ảnh trên bàn thờ mẹ, nhớ mẹ, thương mẹ rồi chỉ biết khóc mà thôi! Mẹ mất khi em bé của em mới một tuổi. Lúc đó ba cực lắm vì phải vừa đi làm vừa nuôi em và em gái. Em gái cứ bệnh rồi khóc hoài. Sáng, ba dậy thật sớm để nấu cháo để lấy nước pha sữa cho em. Mùa mưa, nhà dột ướt không đủ chỗ ngủ, ba ru em và em gái ngủ xong rồi nằm xuống sàn nhà. Sáng thức dậy em đã thấy ba nấu sẵn nồi cháo và kèm theo tờ giấy dặn:”Con nhớ ăn sáng rồi mới đi học”. Ba em là công nhân vệ sinh nên sáng phải dậy thật sớm làm sạch đường phố trước khi mọi người thức giấc. Em chuẩn bị đi học ba mới trở về lo cho em gái. Buổi chiều, em đi học về trông em cho ba đi làm tiếp. Ba em cực lắm nhưng lúc nào ba cũng dịu dàng như mẹ. Em ước ao mẹ mình còn sống để đỡ đần công việc cho ba. Em thèm được như các bạn có mẹ, được mẹ ôm vào lòng, được mẹ khâu áo khi bị rách, được nghe mẹ hát ru em bé ngủ như cô Tư ở sát nhà. Mỗi lần nghe cô Tư hát ru con, em lại nhớ mẹ và nước mắt trào ra. Ba bảo: “Mẹ bây giờ đã thành cô tiên ở tận trên trời cao, mẹ cũng nhớ và thương con lắm nên con phải học thật giỏi mẹ mới vui”. Em cũng thầm hứa với ba, sẽ học giỏi, học giỏi rồi mẹ sẽ sống lại với cha con mình, phải không ba?
Em càng lớn mái tóc ba càng bạc nhiều hơn. Nhìn ba tảo tần lo cho em và em gái ăn học, em thương ba lắm chỉ mong mình nhanh lớn để đi làm giúp ba, nuôi em gái. Em không còn mẹ nhưng ba chính là người mẹ vĩ đại trong cuộc đời em. Em yêu ba vô cùng...”.
Những dòng cuối cùng, Hùng đã đọc trong nước mắt, cả lớp đều khóc, cả cô giáo cũng khóc và không biết tự lúc nào, nước mắt của tôi cũng lăn dài trên khuôn mặt của mình...
Chiều nay, con gái tôi về nói với mẹ: “Mẹ dạy con bài văn tả về mẹ nha mẹ”. Tôi ôm con gái vào lòng và kể lại câu chuyện bài tập làm văn tả mẹ của Hùng cách đây hơn 20 năm...
Như mọi khi, tôi lại được cô giáo gọi lên đọc bài văn “Em hãy tả về người mẹ của mình”. Tôi ngước cao mặt, đĩnh đạc bước lên giữa lớp trong sự nể phục của các bạn và cất cao giọng đọc: “Mẹ em là người tuyệt vời nhất. Mẹ đẹp như cô tiên trong truỵên cổ tích. Mái tóc mẹ dài óng ả buông xõa ngang lưng. Mẹ gội đầu bằng trái bồ kết nên tóc mẹ vừa mượt vừa suôn. Mẹ bảo ”Lớn lên con gái đừng gội đầu bằng dầu gội mà nấu trái bồ kết gội cho tóc đẹp như của mẹ”. Mẹ có khuôn mặt đẹp như trăng rằm. Mỗi khi mẹ cười hai hàm răng mẹ trắng ngần trông đẹp lắm! Mẹ vừa dịu dàng lại vừa đảm đang. Đi làm về, mẹ vừa vào bếp nấu cơm cho cả gia đình, tối mẹ lại dạy em học bài, dọn dẹp nhà cửa rồi mới đi ngủ. Những đêm đông trời trở rét, nửa đêm mẹ lại thức giấc đắp lại tấm chăn cho em... Trong trái tim em, mẹ là tất cả, mẹ là cô tiên tuỵêt vời nhất trong cuộc đời em...”.
Đó là những lời văn mà tôi đã được chị gái dạy để tả về người mẹ của mình. Những bài văn của tôi luôn được điểm cao vì trước khi viết tôi luôn “tham khảo” ý kiến của chị rồi tưởng tượng thêm để diễn đạt cho hay. Có lẽ với trí tưởng tượng phong phú nên tôi sớm nổi tiếng là học sinh giỏi văn của trường.
Đọc xong bài văn tả mẹ của mình, tôi sướng lâng lâng trong người và đi về chỗ trong tiếng vỗ tay của các bạn. Đợi giây lát, cô tôi bảo: “Bài văn tả mẹ của bạn Duyên rất hay. Câu cú gãy gọn, diễn đạt trôi chảy. Các em nên học cách diễn đạt của bạn để viết văn cho hay và phải đọc thêm nhiều sách. Hôm nay, cô muốn các em nghe thêm một bài văn nữa. Cô mời bạn Hùng".
Tôi thoáng ngạc nhiên vì Hùng mồ côi mẹ từ năm 6 tuổi, nhà Hùng rất nghèo và Hùng chỉ học giỏi môn toán. Tôi thầm cười khi nghĩ “Chắc Hùng viết nhăng viết cuội nên bị cô phê bình đây”. Hùng cúi đầu cầm tập bước lên bảng và đọc: “ Em không còn mẹ. Mẹ mất đã lâu lắm rồi nên em không nhớ rõ khuôn mặt của mẹ. Mỗi lần nhớ mẹ, em chỉ nhìn lên tấm ảnh trên bàn thờ mẹ, nhớ mẹ, thương mẹ rồi chỉ biết khóc mà thôi! Mẹ mất khi em bé của em mới một tuổi. Lúc đó ba cực lắm vì phải vừa đi làm vừa nuôi em và em gái. Em gái cứ bệnh rồi khóc hoài. Sáng, ba dậy thật sớm để nấu cháo để lấy nước pha sữa cho em. Mùa mưa, nhà dột ướt không đủ chỗ ngủ, ba ru em và em gái ngủ xong rồi nằm xuống sàn nhà. Sáng thức dậy em đã thấy ba nấu sẵn nồi cháo và kèm theo tờ giấy dặn:”Con nhớ ăn sáng rồi mới đi học”. Ba em là công nhân vệ sinh nên sáng phải dậy thật sớm làm sạch đường phố trước khi mọi người thức giấc. Em chuẩn bị đi học ba mới trở về lo cho em gái. Buổi chiều, em đi học về trông em cho ba đi làm tiếp. Ba em cực lắm nhưng lúc nào ba cũng dịu dàng như mẹ. Em ước ao mẹ mình còn sống để đỡ đần công việc cho ba. Em thèm được như các bạn có mẹ, được mẹ ôm vào lòng, được mẹ khâu áo khi bị rách, được nghe mẹ hát ru em bé ngủ như cô Tư ở sát nhà. Mỗi lần nghe cô Tư hát ru con, em lại nhớ mẹ và nước mắt trào ra. Ba bảo: “Mẹ bây giờ đã thành cô tiên ở tận trên trời cao, mẹ cũng nhớ và thương con lắm nên con phải học thật giỏi mẹ mới vui”. Em cũng thầm hứa với ba, sẽ học giỏi, học giỏi rồi mẹ sẽ sống lại với cha con mình, phải không ba?
Em càng lớn mái tóc ba càng bạc nhiều hơn. Nhìn ba tảo tần lo cho em và em gái ăn học, em thương ba lắm chỉ mong mình nhanh lớn để đi làm giúp ba, nuôi em gái. Em không còn mẹ nhưng ba chính là người mẹ vĩ đại trong cuộc đời em. Em yêu ba vô cùng...”.
Những dòng cuối cùng, Hùng đã đọc trong nước mắt, cả lớp đều khóc, cả cô giáo cũng khóc và không biết tự lúc nào, nước mắt của tôi cũng lăn dài trên khuôn mặt của mình...
Chiều nay, con gái tôi về nói với mẹ: “Mẹ dạy con bài văn tả về mẹ nha mẹ”. Tôi ôm con gái vào lòng và kể lại câu chuyện bài tập làm văn tả mẹ của Hùng cách đây hơn 20 năm...
buiquanghung3- Thành viên trung thành
- Tổng số bài gửi : 44
Điểm : 10615
Reputation : 0
Join date : 26/05/2010
Re: VĂN HỌC TIẾNG VIỆT TẬP LÀM VĂN 6
Mẹ con Đậu Đũa
Nguyên Hương
Nguyên Hương
Cuộc thi bé khoẻ bé ngoan bắt đầu bằng việc xoè tay. Một cậu bé nhất định giấu tay ra sau lưng.
- Cháu sao vậy? - Tôi hỏi.
- Thưa cô, sáng nay má cháu đang cắt móng tay cho cháu thì có người hỏi mua lúa, nên..
- Vậy còn mấy ngón chưa cắt? - Tôi hỏi thật nghiêm trang.
Du hích vai tôi.
- Vừa phải thôi, bộ mặt hình sự của mày làm các cháu chết ngất bây giờ.
- Ðã gọi là thi thì phải tuyệt đối - Tôi trả lời Du bằng mắt và ra hiệu cho cậu bé xòe tay. A, chẳng những móng tay dài mà còn dính cái gì đó nâu nâu.
- Thưa cô, không phải đất! Mũi cậu bé đỏ lên.
- A, sô cô la.... Vậy thì... - Tôi ra lệnh - Cháu há miệng ra.
Một hàm răng sâu. Tôi nguệch một điểm hai. Du lắc đầu:
- Trời ơi, mày làm như khám tuyển tiếp viên hàng không vậy ! Giám khảo nào cũng như mày thì cuộc thi bể mất.
- Phải có một tuyệt đối trên đời này, đó là sự công bằng trong thi cử - Tôi trả lời.
- Lý sự cùn! - Du cáu kỉnh.
- Sự trong trẻo trong tâm hồn các cháu còn giữ được hay không là do chính cách cư xử của chúng ta.
- Cái con khỉ - Du lườm lườm.
Tôi bật cười, Du cũng cười theo dù hơi nhăn nhó. Ðến phần khám tai, các cô bé nghiêng nghiêng đầu chìa ra những đôi bông tai toòng teng. Một bà mẹ nói như rên:
- Trời ơi, sáng nay tôi quên ngoáy tai cho nó.
Một người khác:
- Mua cái áo đầm ren với đôi giày cho con hết mười ký đậu và tiền xe đi chợ phố mà không đoạt giải gì thì uổng quá.
- Cô ơi, cô có con chưa ?
...............
Phớt tỉnh trước câu hỏi ấm ức, tôi ra lệnh cho các thí sinh cởi giày để khám vệ sinh chân.
- Thúy ơi! - Du la lên bên tai tôi - Sau các cháu còn đến phần các bà mẹ thi nữa. Mày làm họ sợ quá không ai dám thi bây giờ.
- Nếu không chuẩn bị tốt thì không thi cũng đúng thôi.
Tôi cau mày, bắt đầu thật sự khó chịu. Nếu không vì nể Du, cô bạn phụ trách công tác phụ nữ, thì giờ này tôi đang ở nhà. Một ngày chủ nhật nghỉ ngơi thư giãn, vừa nhấm nháp bánh qui, vừa xem tivi hoặc nghe nhạc. Chạy xe suốt 80 cây số đường nắng lại đến cái xã heo hút này không phải để làm một giám khảo hờ cho vui.
- Ơ, gì đây? - Tôi ngẩn ngơ trước một cô bé đẹp như tranh nếu không kể bộ quần áo lòe loẹt và vô số đồ trang sức bằng nhựa lủng lẳng khắp người.
Trên sân khấu bằng gỗ dựng vội vàng trong khoảng đất trống bên cạnh ủy ban, giữa những tấm phông màu sắc lì lì buồn buồn, giữa tiếng nhạc rè rè phát ra từ cái cassette cũ kỹ... cô bé mở to đôi mắt nâu trong trẻo nhìn tôi, sống mũi thanh tú và đôi môi hồng mịn như cánh sen. Tim tôi đập nhanh không duyên cớ.
- Cháu kính chào cô! - Giọng cô bé thanh thanh ngòn ngọt.
Tôi cắn chặt môi, thấy lòng chùng lại mà không hiểu vì sao.
- Cháu tên gì?
- Thưa cô, cháu tên Ðậu Ðũa.
Tôi phì cười. Du lầm bầm.
- Hy vọng tên cô bé này khiến mày rộng rãi được một chút.
- Ai đặt tên cho cháu? - Tôi buột miệng hỏi một câu không dính dáng gì đến cuộc thi.
- Dạ thưa cô .... dạ, tôi - Người đàn ông cao lêu khêu, bộ quần áo lao động lốm đốm dấu đất. Ông đi lên sân khấu, từng bước ngượng nghịu về phía cô bé, tay khum khum gỡ cái mũ lát rộng vành ra khỏi đầu. Rõ ràng ông rất lóng ngóng, e dè, rõ ràng ông không muốn đứng cao hơn mọi người thế này và nhất là đối mặt với một giám khảo lạ hoắc và khó tính như tôi, rõ ràng ông muốn ngay lập tức chạy biến đi về cầm cuốc còn dễ chịu hơn. Nhưng ông đã bước lên, tiến đến gần con gái, đứng sát cạnh và sẵn sàng che chở như một con gà mái xù cánh bảo vệ gà con.
- Ba lên đây làm gì? - Ðậu Ðũa phụng phịu, vòng hoa tai màu đỏ to bản lúc lắc lúc lắc.
- Ba ... ừ.. ba - Người cha vội vàng lùi lại một bước. Rồi ông nhìn tôi nhoẻn một nụ cười mộc mạc phân trần - Nó không biết trả lời câu hỏi của cô đâu. Dạ nó thích đi thi quá nên tôi chìu. Hồi đó, hồi mẹ nó mang bầu nó, nhà không có gạo ăn, toàn ăn đậu đũa luộc chấm muối mà đẻ ra được nó đó cô.
Ông nhìn con gái một cách tự hào.
- Ba xuống đi! - Ðậu Ðũa xua tay lia lịa, những cái vòng đỏ màu trên tay khua lanh canh.
- Ờ, để ba xuống. Cô còn hỏi gì cháu nữa không cô?
Tôi im lặng. Du thì thầm:
- Làm ơn hỏi một câu thật dễ.
Một cách vô thức, tôi cầm một chữ cái cắt bằng giấy cứng giơ lên.
- Thưa cô chữ O!
Du thở phào. Tôi hạ bút viết điểm sáu, điểm cao nhất trong các cô bé.
***
Phần thi của các bà mẹ thật sôi động. Các cháu nhấp nhổm lo lắng và cũng bàn tán lào xào. Có cháu la to:
- Cái áo mới của mẹ tao đẹp nhất.
- Con đừng nói "áo mới" mà phải nói là "trang phục " mới đúng - Người cha nhắc nhở.
Người phụ nữ ửng hồng đôi má quay lại nhìn chồng con.Tôi nhìn quanh. Hầu như ai cũng mặc quần áo mới. Cuộc thi này đã khiến các bà mẹ bỏ công việc ruộng rẫy bao nhiêu ngày để đi chợ phố chọn vải may áo mới. Và như bao phụ nữ bình dị khác, đã sắm cho mình thì chồng con cũng phải có. Và thôi, đã đi phố thì mua về cho chồng con thức ngon cho bõ những ngày khoai sắn quen thuộc. Vỏ thuốc lá ngoại, vỏ giấy gói bánh kẹo Thái lan, Trung quốc vứt đầy sân bừa bãi. Bao nhiêu đậu mè chắt chiu dành dụm đã bán đi cho một cuộc thi như một lễ hội điểm xuyến cuộc sống bình lặng làng quê.
Những ông chồng nửa tự hào, nửa lúng túng đứng quanh đây chờ vợ con đi thi về, ai sẽ là người hạnh phúc nhất sau cuộc thi này?
Tôi nhìn bảng điểm của Du, có khá nhiều điểm cao. Tôi chợt hiểu Du hơn.
Mẹ bước lên sân khấu hồi hộp hơn con, có người run đến nỗi mồ hôi ướt đẫm tóc nhỏ giọt xuống trán. Có mẹ đỏm dáng hơn con, cái áo đỏ rực thêu hình rồng phượng lộng lẫy. Tôi lắng nghe, lòng tự nhủ sẽ cho điểm nới tay hơn cho dù câu trả lời có ra sao.
- Chị nghĩ thế nào là một gia đình hạnh phúc?
- Gia đình hạnh phúc là ông chồng không uống rượu!
Nếu căn cứ vào đáp án để chấm điểm thì người phụ nữ này không đuợc điểm nào cả. Tôi chờ đợi. Cây bút trên tay Du ngần ngừ, tôi cũng ngần ngừ... Không giống đáp án. Phải, nhưng hạnh phúc có khi chỉ giản dị thế thôi.
Áo xanh hoa trắng, áo tím hoa vàng, áo hồng, áo màu hoa cúc.. Những phụ nữ xúng xính áo mới lần lượt bước lên sân khấu, biến những câu trả lời luân lý trong đáp án thành trang giấy trắng.
- Khi chồng chị nổi nóng, chị cư xử thế nào?
- Nhờ trời thương, chồng tôi hiền lắm. Lấy nhau 10 năm nay chưa hề nói nặng với vợ một câu.
- Khi con chị với con nhà hàng xóm gây gổ, chị cư xử thế nào?
- Dạ... thì để hàng xóm khỏi xích mích, dắt con mình về đánh một trận trước, phải trái tính sau.
- Nếu gia đình bên chồng gặp khó khăn cần giúp đỡ, chị cư xử như thế nào? Tại sao?
- Dạ thì mình phải giúp chứ sao không? Tại vì mình cũng có con trai.
***
Mỗi câu trả lời đều nhận được những tràng vỗ tay và tiếng cười rung cả sân khấu. Toàn ban Giám khảo cũng bật cười rộ. Tôi hỏi Du, lòng thật sự bối rối:
- Chấm điểm sao đây?
- Cứ chấm đại đi - Du nguệch lia lịa những con số hào phóng.
Ai là mẹ của bé Ðậu Ðũa? Tôi kín đáo quan sát. Cô bé không hề giống ba, nhưng cũng không bà mẹ nào có khuôn mặt hao hao giống cô bé cả. Ai? Bà mẹ nào đã chọn cho con gái một bộ váy áo kỳ khôi như vậy? Cái áo diêm dúa thùng thình lua tua ren, váy màu đỏ, giày màu da cam. Màu sắc trên người cô bé là một sự phô trương chói mắt đến buồn cười.
Ai? Tôi nhìn dãy ghế xa nhất. Chỉ còn hai bà mẹ đang hồi hộp đợi đến phiên mình. Một trong hai, ai là người sinh ra một đứa con xinh đẹp đến vậy? Tôi nhận ra mình đang sốt ruột một cách khó hiểu. Bỗng nhiên tôi muốn cả hai mẹ con Ðậu Ðũa đều đoạt giải, ít nhất là giải khuyến khích. Nhìn những tờ giấy gấp tư trên khay nhôm, tôi chợt hồi hộp.
- Kính mời mẹ bé Ðậu Ðũa.
Không ai trong hai người phụ nữ nhúc nhích cả. Tôi ngạc nhiên chờ đợi. Và....
Người đàn ông bước từng bước, vẫn từng bước ngượng nghịu lóng ngóng, vừa sẵn sàng bỏ chạy vừa sẵn sàng đương đầu. Tiếng vỗ tay rào rào nổi lên. Tôi chưng hửng. Du nói khe khẽ:
- Xin mày hãy rộng lượng với người này.
- Ông ta là đàn bà à?
- Không! - Du chợt sừng sộ với tôi - Nói năng gì lạ vậy?
- ............
- Vợ chết vì kiệt sức sau khi sinh con, một mình ông ta, chỉ một mình nuôi con từ lúc còn oe oe.
Vừa nhìn bàn tay thô kệch của người cha run run bốc thăm câu hỏi, Du vừa tiếp tục kể:
- Vợ ông ta đẹp lắm, cô ấy đã từ chối lời cầu hôn của Chủ tịch huyện để làm vợ người này.
Phân vân thật lâu, cuối cùng người cha bốc ra một tờ giấy và mở ra; giọng ông lạc đi đến nghèn nghẹn: "Trước khi cho con bú, người mẹ phải làm gì?"
Nắng xiên qua tấm phông đổ lên sân khấu một vạt nắng lún phún bụi. Tôi nghe hơi thở Du nóng hổi bên tai. Người cha vò vò cái mũ, những sợi lác nhàu nhàu gãy rơi xuống sân khấu như những khe hở trên một bức tường cũ.
- Thưa quý cô... cháu nó ham đi thi quá nên tôi....
Du bấu vai tôi:
- Cho ông ta bốc thăm lại nghe Thúy?
Tôi ngồi như pho tượng. Người cha ngượng ngùng xọc tay vào túi quần, lom khom tấm thân lêu khêu như muốn trốn. Tiếng rì rào phía dưới lắng dần rồi tất cả lặng im, tưởng như có thể nghe được tiếng bụi bay.
Một đám bùng nhùng sặc sỡ chạy vụt lên sân khấu, dải nơ to bản ngang lưng bay phớt phơ như hai lá bùa, cái kẹp bươm bướm màu lục rung rinh trên chùm tóc ngắn cũn như đuôi gà con.
- Ba ơi, ba đừng sợ!..
"Có con đây". Tôi đợi nghe Ðậu Ðũa nói nốt phần còn lại, nhưng đụng phải ánh mắt tôi, cô bé im bặt lè lưỡi bước lùi.
- Ơ, ba đâu có sợ! Thưa... hồi đó... mỗi khi cho cháu bú, tôi rửa bình sạch lắm. Dạ ... thì cũng nhìn người ta rồi bắt chước. Tôi ngâm núm vú bằng nước sôi, rồi thì.. pha đúng như bà bán sữa bày cho... Trong tháng là muỗng rưỡi sữa với chừng này nước - Ông đưa ngón tay ra dấu - Rồi ra ngoài tháng tăng dần dần. Ðêm dậy buồn ngủ mấy tôi cũng vẫn nhớ súc bình. Tôi pha bao nhiêu cháu bú hết bấy nhiêu, không để cháu bú sữa nguội bao giờ. Dạ, hồi đó cháu đái dầm ghê lắm... thay tã hoài....
Du giằng bảng điểm trước mặt tôi, viết thật nhanh điểm 10.
Những gói phần thưởng bao giấy màu đặt trịnh trọng trên bàn, phần thưởng cao nhất là một xấp vải áo dài màu biển.
Tôi nhìn Ðậu Ðũa đang nôn nao đợi ba, hình dung đến một ngày cô thiếu nữ thướt tha trong tà áo xanh.
Được sửa bởi BuiXuanTung ngày 26/6/2010, 01:20; sửa lần 1.
Re: VĂN HỌC TIẾNG VIỆT TẬP LÀM VĂN 6
Mẹ Ðậu Ðũa qua đời khi em còn rất nhỏ, cha em lâm vào cảnh "gà trống nuôi con". Bằng tình thương yêu và sự dạy dỗ nghiêm khắc của cha, Ðậu Ðũa vẫn dần lớn lên trong những niềm vui, hạnh phúc trẻ thơ mặc dù thiếu vắng bàn tay chăm sóc của người Mẹ. Trong một lần đi thi “Bé khoẻ, Bé ngoan”, cha con Ðậu Ðũa tuy có phần ngượng ngập, đôi khi gây cười cho những bà mẹ khác, nhưng cuối cùng 2 người đã gây được xúc động cho mọi người xung quanh.
Re: VĂN HỌC TIẾNG VIỆT TẬP LÀM VĂN 6
Đề KIểM TRA THáNG 01
MôN: VăN 6 (90’)
Đề A
I. Phần trắc nghiệm (3đ):
1. Điền ngắn gọn những từ miêu tả hình dáng Dế Mèn vào dấu chấm lửng: (1đ)
- Đôi càng . . . . . . . .
- Vuốt . . . . . . . . . . .
- Đôi cánh . . . . . . .
- Đầu . . . . . . . . . . .
2. Những ý kiến trên trích trong tác phẩm nào? Tác giả là ai? (0, 5đ)
3. Cảnh sông nước Cà Mau có vẻ đẹp: (0, 5đ)
a. Thanh bình, yên ả.
b. Rực rỡ, đầy sức sống.
c. Rộng lớn, hùng vĩ, đầy sức sống.
4. Chỉ ra phó từ trong các câu sau: (0, 5đ)
- Thế là mùa xuân mong ước đã đến. Đầu tiên, từ trong vườn, mùi hoa hồng, hoa huệ sực nức. Trong không khí còn ngửi thấy hơi nước lạnh lẽo mà bây giờ đầy hương thơm và ánh sáng . . .
5. Đặt 1 câu có sử dụng phép so sánh. (0, 5đ)
II. Tự luận (7đ):
1. Em có nhận xét gì về hình ảnh Dế Mèn trong đoạn trích: “Bài học đường đời đầu tiên”?( 1đ)
2. Qua đoạn trích: “Sông nước Cà Mau”, em cảm nhận gì về vùng Cà Mau, cực nam của Tổ quốc? (1đ)
3. Em hãy tả cảnh trường em. (5đ)
Đề KIểM TRA THáNG 01
MôN: VăN 6 (90’)
Đề B
I. Phần trắc nghiệm (3đ):
1. Hãy trình bày những chi tiết miêu tả đặc điểm dòng sông Năm Căn: (1đ)
- Nước:
- Cá:
- Rừng đước:
2. Những ý kiến trên trích trong tác phẩm nào? Tác giả là ai? (0, 5đ)
3. Chợ Năm Căn có đặc điểm: (0, 5đ)
a. ồn ào, đông vui, tấp nập.
b. Cảnh buôn bán diễn ra trên sông nước.
c. Có nhiều dân tộc đến làm ăn sinh sống.
d. Tất cả các ý trên.
4. Chỉ ra phó từ trong các câu sau: (0, 5đ)
- Cây hồng bì đã cởi bỏ hết những cái áo lá già đen thủi. Các cành cây đều lấm tấm màu xanh . . . Ngoài kia, rặng râm bụt cũng sắp có nụ.
5. Đặt 1 câu có sử dụng phép so sánh. (0, 5đ)
II. Tự luận (7đ):
1. Em có nhận xét gì về nhân vật Dế Mèn trong đoạn trích: “Bài học đường đời đầu tiên”?( 1đ)
2. Qua đoạn trích: “Sông nước Cà Mau”, em hiểu gì về vùng đất cực nam của Tổ quốc?( 1đ)
3. Em hãy tả cảnh trường em. (5đ)
MôN: VăN 6 (90’)
Đề A
I. Phần trắc nghiệm (3đ):
1. Điền ngắn gọn những từ miêu tả hình dáng Dế Mèn vào dấu chấm lửng: (1đ)
- Đôi càng . . . . . . . .
- Vuốt . . . . . . . . . . .
- Đôi cánh . . . . . . .
- Đầu . . . . . . . . . . .
2. Những ý kiến trên trích trong tác phẩm nào? Tác giả là ai? (0, 5đ)
3. Cảnh sông nước Cà Mau có vẻ đẹp: (0, 5đ)
a. Thanh bình, yên ả.
b. Rực rỡ, đầy sức sống.
c. Rộng lớn, hùng vĩ, đầy sức sống.
4. Chỉ ra phó từ trong các câu sau: (0, 5đ)
- Thế là mùa xuân mong ước đã đến. Đầu tiên, từ trong vườn, mùi hoa hồng, hoa huệ sực nức. Trong không khí còn ngửi thấy hơi nước lạnh lẽo mà bây giờ đầy hương thơm và ánh sáng . . .
5. Đặt 1 câu có sử dụng phép so sánh. (0, 5đ)
II. Tự luận (7đ):
1. Em có nhận xét gì về hình ảnh Dế Mèn trong đoạn trích: “Bài học đường đời đầu tiên”?( 1đ)
2. Qua đoạn trích: “Sông nước Cà Mau”, em cảm nhận gì về vùng Cà Mau, cực nam của Tổ quốc? (1đ)
3. Em hãy tả cảnh trường em. (5đ)
Đề KIểM TRA THáNG 01
MôN: VăN 6 (90’)
Đề B
I. Phần trắc nghiệm (3đ):
1. Hãy trình bày những chi tiết miêu tả đặc điểm dòng sông Năm Căn: (1đ)
- Nước:
- Cá:
- Rừng đước:
2. Những ý kiến trên trích trong tác phẩm nào? Tác giả là ai? (0, 5đ)
3. Chợ Năm Căn có đặc điểm: (0, 5đ)
a. ồn ào, đông vui, tấp nập.
b. Cảnh buôn bán diễn ra trên sông nước.
c. Có nhiều dân tộc đến làm ăn sinh sống.
d. Tất cả các ý trên.
4. Chỉ ra phó từ trong các câu sau: (0, 5đ)
- Cây hồng bì đã cởi bỏ hết những cái áo lá già đen thủi. Các cành cây đều lấm tấm màu xanh . . . Ngoài kia, rặng râm bụt cũng sắp có nụ.
5. Đặt 1 câu có sử dụng phép so sánh. (0, 5đ)
II. Tự luận (7đ):
1. Em có nhận xét gì về nhân vật Dế Mèn trong đoạn trích: “Bài học đường đời đầu tiên”?( 1đ)
2. Qua đoạn trích: “Sông nước Cà Mau”, em hiểu gì về vùng đất cực nam của Tổ quốc?( 1đ)
3. Em hãy tả cảnh trường em. (5đ)
Re: VĂN HỌC TIẾNG VIỆT TẬP LÀM VĂN 6
tả cây phượng vĩ và tiếng ve vào một ngày hè
Đề bài: Em hãy tả cây phượng vĩ và tiếng ve vào một ngày hè.
BÀI LÀM
Gần bên trường em có một cây phượng già, tán lá sum suê, những khi đi học, gặp trời nắng to, em thường đứng dưới gốc cây để tránh nắng.
Không hiểu cây đã trồng được bao lâu rồi. Em chỉ nghe ông bảo vệ già nói từ buổi đầu về trường này là ông đã thấy nó rồi, ngót nghét đến nay cũng đã mười hai năm. Cây phượng thật cao, ngọn của nó vượt cả mái ngói của trường. Thân to phải bằng cả ba vòng tay ôm của chúng em. Lớp da bên ngoài đã bạc phếch vì gió sương. Quanh gốc cây có cái bờ gạch nhỏ, đường kính khoảng năm mét, đã được một người tốt bụng nào đó tô láng bằng xi măng. Đó cũng là điểm hẹn của chúng em vào những buổi trưa hanh nắng. Cũng trên bờ gạch đó, chiều chiều em thường ngồi ngắm cây phượng tỏa bóng mát che cả một khoảng sân. Cái thân tròn tròn của nó đâm thẳng khoảng ba mét thì phân nhánh. Những nhánh to, nhánh nhỏ đều mọc xiên, đâm xòe ra các phía đầy những tán lá, trông xa như một cây dù to tướng màu xanh. Những chiếc lá phượng xòe ra đều đặn, đối xứng nhau. Lá đan dày đặc hứng nắng, gió, mưa và sương, do vậy khi ngồi dưới gốc cây em có cảm giác thật an toàn và mát mẻ. Đẹp nhất là khi phượng vào hè, hoa từng chùm trông rực rỡ hẳn lên, dù trời mưa hay nắng. Mưa, sắc hoa thâm lại. Nắng, sắc hoa tươi rực lung linh. Mỗi bông hoa nở, cánh xòe ra như cánh bướm, chỉ cần một cơn gió thoảng qua là chúng em vội chạy ra nhặt lấy đem về ép vào trang vở làm thành những chú bướm với đôi râu là chiếc nhụy vàng xinh xinh.
Ve kêu ra rả dưới tán lá phượng, hè về cũng là lúc chúng em chia tay nhau, chia tay cả gốc phượng già, nơi cho em bóng mát, cho cả kỉ niệm tuổi học trò.
Sưu tầm
Similar topics
» VĂN HỌC TIẾNG VIỆT TẬP LÀM VĂN 7
» 10 lời khuyên hữu ích để nói và viết tiếng Anh
» Chữ viết và chính tả – Vai trò của chữ viết và một vài nhận xét về các kiểu chữ viết
» 10 lời khuyên hữu ích để nói và viết tiếng Anh
» Chữ viết và chính tả – Vai trò của chữ viết và một vài nhận xét về các kiểu chữ viết
Trang 1 trong tổng số 1 trang
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết
|
|
29/12/2015, 16:45 by mycomputer
» Người ta bận yêu, còn em bận cô đơn…
18/12/2015, 17:04 by mycomputer
» Đông đến làm người ta cô đơn hơn phải không anh?
23/11/2015, 15:45 by mycomputer
» Em muốn được ôm anh từ phía sau
13/11/2015, 16:09 by mycomputer
» Hãy cho nhau một cơ hội để giãi bày!
9/11/2015, 16:43 by mycomputer
» Đôi lúc em chỉ muốn mình thuộc về ai đó thôi...
5/11/2015, 16:33 by mycomputer
» Trái đất này, ba phần tư là nước mắt...
27/10/2015, 16:24 by mycomputer
» Để anh kể em nghe về những người phụ nữ anh yêu...
22/10/2015, 16:21 by mycomputer
» Thương vội người đến sau...
13/10/2015, 16:09 by mycomputer