Tìm kiếm
Similar topics
Latest topics
Đăng nhập với tên thanhvien VIP
28/8/2010, 21:37 by ABC
BẠN CÓ THỂ ĐĂNG KÝ RỒI ĐĂNG NHẬP
HOẶC ĐĂNG NHẬP
VỚI TÊN thanhvienvip
hoặc thanhvien 1
hoặc thanhvien 2
hoặc thanhvien 3
và mật khẩu là 1234567890
để không có dòng quảng cáo trên.
HOẶC ĐĂNG NHẬP
VỚI TÊN thanhvienvip
hoặc thanhvien 1
hoặc thanhvien 2
hoặc thanhvien 3
và mật khẩu là 1234567890
để không có dòng quảng cáo trên.
Comments: 0
HỌC ĐI ĐÔI VỚI HÀNH ?
28/4/2010, 22:40 by Admin
Học đi đôi với hành
“ trăm hay không bằng tay quen”. người lao động xưa đã từng quan niệm rằng lí thuyết hay không bằng thức hành giỏi. điều đó cho thấy người xưa đã đề cao vai trò của thức hành . trong khi đó những kẻ học thức chỉ biết chữ nghĩa thánh hiền, theo lối học từ chương sáo mòn cũ kĩ. …
[ Full reading ]
“ trăm hay không bằng tay quen”. người lao động xưa đã từng quan niệm rằng lí thuyết hay không bằng thức hành giỏi. điều đó cho thấy người xưa đã đề cao vai trò của thức hành . trong khi đó những kẻ học thức chỉ biết chữ nghĩa thánh hiền, theo lối học từ chương sáo mòn cũ kĩ. …
[ Full reading ]
Comments: 2
___Sài thành với những cung bậc cảm xúc khó quên! ___
Trang 1 trong tổng số 1 trang
___Sài thành với những cung bậc cảm xúc khó quên! ___
___Sài thành với những cung bậc cảm xúc khó quên! ___
Trong đôi mắt "ngây thơ, hồn nhiên" của một con nhỏ cấp một, Sài Gòn lúc ấy giống như là một thiên đường thần tiên : vui nhộn, huyên náo, có cả một bộ sưu tập xe mà bọn con trai vẫn thường có: xe đạp, xe máy, xe hơi, xe tải...chỉ có khác là chúng "di động" được, xả khói thật với những tiếng còi rầm trời. Sài Gòn còn có rất nhiều khu vui chơi dành cho trẻ em, đặc biệt là những trò cảm giác mạnh mà quê nó chưa từng có. Và sự khác biệt rõ rệt nhất có lẽ là những tòa nhà cao tần cao ngút trời, bóng loáng, hào nhoáng với những ô kính phản chiếu ánh sáng, càng làm tăng thêm sự nổi bật và sang trọng của chúng...Nó thật sự rất thích sài Gòn...
Nhưng lên cấp hai, nó dần dần phát hiện ra rằng Sài Gòn có những cái nó bắt đầu biết "không thích": không thích nghe tiếng còi inh ỏi, tiếng xe chạy rầm rập vào lúc giờ cao điểm; không thích nghe những người tỉnh lẻ "nhái giọng" Sài Gòn; không thích ăn phở Sài Gòn vì không phải là phở khô như ở quê nó; không thích ăn bún ở Sài Gòn vì sợi bún không "mảnh mai" như bún quê nó. Và nhất là nạn kẹt xe ở Sài Gòn- điều chẳng bao giờ xảy ra ở quê nó...
Khoác lên chiếc áo dài, nó thật sự đã trở thành một cô thiếu nữ. Nó bắt đầu đã có mơ ước được vô Sài Gòn học đại học như bao người. Dù rằng giờ đây nó không yêu thích Sài Gòn như hồi nhỏ nữa, nhưng cái chốn phồn hoa đô thị ấy khó mà không hấp dẫn nó, và cũng bao nhiêu đứa bạn nó. Nó muốn được tự lập ở nơi ồn ào, phức tạp đó. Sẽ rất thú vị. Sài Gòn có nhiều nơi để chơi, có thể dễ dàng tụ tập bạn bè, thoát khỏi sự kìm kẹp chặt chẽ của gia đình. Nó có thể tự quyết định mọi việc mà không cần phải qua sự kiểm duyệt của người thân. Nó có thể tự do bay nhảy, tự do làm những việc mình thích. Có thể làm tất cả mọi thứ...Đó là những suy nghĩ đầu tiên trên con đường phát triển thành "người trưởng thành" của nó...Thật là bồng bột và "trẻ người non dạ"!
...Đậu đại học, vào Sài Gòn, một cuộc sống mới bắt đầu với nó cũng như với rất nhiều đứa khác. Cuộc sống không có gia đình thân yêu của nó bên cạnh! Và thực sự, những gì xảy ra đều nằm ngoài dự đoán của nó. Nó đi học như một "người Mỹ trầm lặng". Nguyên cái giảng đường gần hai trăm đứa, tất cả đều xa lạ với nó. Có lẽ đây là điều duy nhất làm nó cảm thấy tiếc khi không chọn ngôi trường có nhiều bạn bè nó theo học. Những ngày đầu sống ở Sài Gòn và những buổi học đầu tiên thật sự là một nỗi ngán ngẫm với nó: cô độc và buồn ngủ. Dù ở nhà người quen nhưng họ không phải là gia đình của nó, không thể tâm sự với ai được cả. Nó chỉ biết tìm niềm vui ở những cuộc điện thoại của má, những ngày cuối tuần được gặp anh trai, thỉnh thoảng qua nhà nhỏ bạn thân...với cả những cái tin nhắn với ai đó...
..Sài Gòn này đông đúc. Thế mà khi nó với mẹ đi giữa đường bị hư xe, nó chẳng biết gọi ai để giúp vì anh trai mắc đi công tác, bạn bè thì ở xa nên nó cũng ngại. Sài Gòn chín giờ tối, trong phạm vi bán kính ba mươi mét, không hề có một chỗ sửa xe nào cả, và người đi đường thì cứ thế mà đi, chẳng một ai đoái hoài. Nó bỗng thấy Sài Gòn rộng lớn, mênh mông, nhưng vô cùng hiu quạnh, lạnh lẽo. Nó chực khóc. Nó cảm thấy thật sự bế tắc và bị bỏ rơi. Nếu là ở quê nó, nó sẽ gọi được liền ai đó giúp đỡ, và cũng rất dễ dàng tìm được chỗ sữa xe. Chuyện này không phải lớn lao, nhưng lúc đó với nó là cả một bầu trời đen tối. Một kỷ niệm thật sự buồn về Sài Gòn...
...Tết đến. Nó vội vàng sắp xếp hành lý về nhà trong tâm trạng hạnh phúc, sung sướng. Thế là nó đã sắp về với quê hương yêu thương, về với gia đình ấm áp. Nghĩ đến việc ăn Tết xong phải quay lại cái đất Sài thành ồn ào này, nó vô cùng ngán ngẫm...Thế nhưng...Mọi việc ngoài nó dự đoán! Một cảm giác thật lạ lẫm lần đầu tiên xuất hiện trong lòng nó. Rằng...Nó nhớ Sài Gòn! Nó đã biết nhớ Sài Gòn- cái nơi mà nó đã từng ghét, cái chốn đã làm cho nó buồn nhiều, khóc nhiều. Nó nhớ những con đường rộng lớn và cả nhỏ bé mà hằng ngày nó vẫn thường đi qua. Nhớ món tàu hũ đá, bánh tráng trộn, bò bía ngọt nơi lề đường. Nhớ quán ốc, quán sinh tố thi thoảng vẫn cùng đám bạn thân họp mặt. Nhớ cơm tấm Bảy Ghiền, bánh xèo Ăn Là Ghiền và những món ăn dân dã của Quán Ngon dù chỉ thi thoảng mới được thưởng thức. Nhớ tiếng hủ tiếu gõ cứ đúng mười giờ đêm là phát tiếng leng keng nghe thật ngộ nghĩnh. Nhớ cái cổng trường, cái giếng trời giữa sân trường mà hằng ngày vẫn tám chuyện với bọn bạn. À, nó quên nói, nó đã làm quen được với rất nhiều bạn mới- những người bạn đến từ mọi miền của đất nước. Nó cũng đã rất nhớ những người bạn này...Nó nhớ...Nhớ những cái thuộc về Sài Gòn...Nhớ Sài Gòn...ồn ào, tấp nập nó đã từng không thích...Giờ đây, nó mới thấm thía câu thơ trong bài thơ Tiếng hát con tàu của Chế Lan Viên:
Khi ta ở chỉ là nơi đất ở
Khi ta đi đất bỗng hóa tâm hồn.
Vâng! Sài Gòn đã hóa thành tâm hồn trong nó một cách lặng thầm như vậy đấy!
Trong đôi mắt "ngây thơ, hồn nhiên" của một con nhỏ cấp một, Sài Gòn lúc ấy giống như là một thiên đường thần tiên : vui nhộn, huyên náo, có cả một bộ sưu tập xe mà bọn con trai vẫn thường có: xe đạp, xe máy, xe hơi, xe tải...chỉ có khác là chúng "di động" được, xả khói thật với những tiếng còi rầm trời. Sài Gòn còn có rất nhiều khu vui chơi dành cho trẻ em, đặc biệt là những trò cảm giác mạnh mà quê nó chưa từng có. Và sự khác biệt rõ rệt nhất có lẽ là những tòa nhà cao tần cao ngút trời, bóng loáng, hào nhoáng với những ô kính phản chiếu ánh sáng, càng làm tăng thêm sự nổi bật và sang trọng của chúng...Nó thật sự rất thích sài Gòn...
Nhưng lên cấp hai, nó dần dần phát hiện ra rằng Sài Gòn có những cái nó bắt đầu biết "không thích": không thích nghe tiếng còi inh ỏi, tiếng xe chạy rầm rập vào lúc giờ cao điểm; không thích nghe những người tỉnh lẻ "nhái giọng" Sài Gòn; không thích ăn phở Sài Gòn vì không phải là phở khô như ở quê nó; không thích ăn bún ở Sài Gòn vì sợi bún không "mảnh mai" như bún quê nó. Và nhất là nạn kẹt xe ở Sài Gòn- điều chẳng bao giờ xảy ra ở quê nó...
Khoác lên chiếc áo dài, nó thật sự đã trở thành một cô thiếu nữ. Nó bắt đầu đã có mơ ước được vô Sài Gòn học đại học như bao người. Dù rằng giờ đây nó không yêu thích Sài Gòn như hồi nhỏ nữa, nhưng cái chốn phồn hoa đô thị ấy khó mà không hấp dẫn nó, và cũng bao nhiêu đứa bạn nó. Nó muốn được tự lập ở nơi ồn ào, phức tạp đó. Sẽ rất thú vị. Sài Gòn có nhiều nơi để chơi, có thể dễ dàng tụ tập bạn bè, thoát khỏi sự kìm kẹp chặt chẽ của gia đình. Nó có thể tự quyết định mọi việc mà không cần phải qua sự kiểm duyệt của người thân. Nó có thể tự do bay nhảy, tự do làm những việc mình thích. Có thể làm tất cả mọi thứ...Đó là những suy nghĩ đầu tiên trên con đường phát triển thành "người trưởng thành" của nó...Thật là bồng bột và "trẻ người non dạ"!
...Đậu đại học, vào Sài Gòn, một cuộc sống mới bắt đầu với nó cũng như với rất nhiều đứa khác. Cuộc sống không có gia đình thân yêu của nó bên cạnh! Và thực sự, những gì xảy ra đều nằm ngoài dự đoán của nó. Nó đi học như một "người Mỹ trầm lặng". Nguyên cái giảng đường gần hai trăm đứa, tất cả đều xa lạ với nó. Có lẽ đây là điều duy nhất làm nó cảm thấy tiếc khi không chọn ngôi trường có nhiều bạn bè nó theo học. Những ngày đầu sống ở Sài Gòn và những buổi học đầu tiên thật sự là một nỗi ngán ngẫm với nó: cô độc và buồn ngủ. Dù ở nhà người quen nhưng họ không phải là gia đình của nó, không thể tâm sự với ai được cả. Nó chỉ biết tìm niềm vui ở những cuộc điện thoại của má, những ngày cuối tuần được gặp anh trai, thỉnh thoảng qua nhà nhỏ bạn thân...với cả những cái tin nhắn với ai đó...
..Sài Gòn này đông đúc. Thế mà khi nó với mẹ đi giữa đường bị hư xe, nó chẳng biết gọi ai để giúp vì anh trai mắc đi công tác, bạn bè thì ở xa nên nó cũng ngại. Sài Gòn chín giờ tối, trong phạm vi bán kính ba mươi mét, không hề có một chỗ sửa xe nào cả, và người đi đường thì cứ thế mà đi, chẳng một ai đoái hoài. Nó bỗng thấy Sài Gòn rộng lớn, mênh mông, nhưng vô cùng hiu quạnh, lạnh lẽo. Nó chực khóc. Nó cảm thấy thật sự bế tắc và bị bỏ rơi. Nếu là ở quê nó, nó sẽ gọi được liền ai đó giúp đỡ, và cũng rất dễ dàng tìm được chỗ sữa xe. Chuyện này không phải lớn lao, nhưng lúc đó với nó là cả một bầu trời đen tối. Một kỷ niệm thật sự buồn về Sài Gòn...
...Tết đến. Nó vội vàng sắp xếp hành lý về nhà trong tâm trạng hạnh phúc, sung sướng. Thế là nó đã sắp về với quê hương yêu thương, về với gia đình ấm áp. Nghĩ đến việc ăn Tết xong phải quay lại cái đất Sài thành ồn ào này, nó vô cùng ngán ngẫm...Thế nhưng...Mọi việc ngoài nó dự đoán! Một cảm giác thật lạ lẫm lần đầu tiên xuất hiện trong lòng nó. Rằng...Nó nhớ Sài Gòn! Nó đã biết nhớ Sài Gòn- cái nơi mà nó đã từng ghét, cái chốn đã làm cho nó buồn nhiều, khóc nhiều. Nó nhớ những con đường rộng lớn và cả nhỏ bé mà hằng ngày nó vẫn thường đi qua. Nhớ món tàu hũ đá, bánh tráng trộn, bò bía ngọt nơi lề đường. Nhớ quán ốc, quán sinh tố thi thoảng vẫn cùng đám bạn thân họp mặt. Nhớ cơm tấm Bảy Ghiền, bánh xèo Ăn Là Ghiền và những món ăn dân dã của Quán Ngon dù chỉ thi thoảng mới được thưởng thức. Nhớ tiếng hủ tiếu gõ cứ đúng mười giờ đêm là phát tiếng leng keng nghe thật ngộ nghĩnh. Nhớ cái cổng trường, cái giếng trời giữa sân trường mà hằng ngày vẫn tám chuyện với bọn bạn. À, nó quên nói, nó đã làm quen được với rất nhiều bạn mới- những người bạn đến từ mọi miền của đất nước. Nó cũng đã rất nhớ những người bạn này...Nó nhớ...Nhớ những cái thuộc về Sài Gòn...Nhớ Sài Gòn...ồn ào, tấp nập nó đã từng không thích...Giờ đây, nó mới thấm thía câu thơ trong bài thơ Tiếng hát con tàu của Chế Lan Viên:
Khi ta ở chỉ là nơi đất ở
Khi ta đi đất bỗng hóa tâm hồn.
Vâng! Sài Gòn đã hóa thành tâm hồn trong nó một cách lặng thầm như vậy đấy!
Võ Nguyễn Bảo Trân
Similar topics
» Có những người đạt được những thành công và sự giàu có mà không có sự hổ trợ của giáo dục.
» cuộc sống chỉ có những nỗi buồn, vì thế học tập cũng chẳng hứng thú gì hơn.
» Những người thành công chưa qua đại học
» cuộc sống chỉ có những nỗi buồn, vì thế học tập cũng chẳng hứng thú gì hơn.
» Những người thành công chưa qua đại học
Trang 1 trong tổng số 1 trang
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết
|
|
29/12/2015, 16:45 by mycomputer
» Người ta bận yêu, còn em bận cô đơn…
18/12/2015, 17:04 by mycomputer
» Đông đến làm người ta cô đơn hơn phải không anh?
23/11/2015, 15:45 by mycomputer
» Em muốn được ôm anh từ phía sau
13/11/2015, 16:09 by mycomputer
» Hãy cho nhau một cơ hội để giãi bày!
9/11/2015, 16:43 by mycomputer
» Đôi lúc em chỉ muốn mình thuộc về ai đó thôi...
5/11/2015, 16:33 by mycomputer
» Trái đất này, ba phần tư là nước mắt...
27/10/2015, 16:24 by mycomputer
» Để anh kể em nghe về những người phụ nữ anh yêu...
22/10/2015, 16:21 by mycomputer
» Thương vội người đến sau...
13/10/2015, 16:09 by mycomputer