Tìm kiếm
Similar topics
Latest topics
Đăng nhập với tên thanhvien VIP
28/8/2010, 21:37 by ABC
BẠN CÓ THỂ ĐĂNG KÝ RỒI ĐĂNG NHẬP
HOẶC ĐĂNG NHẬP
VỚI TÊN thanhvienvip
hoặc thanhvien 1
hoặc thanhvien 2
hoặc thanhvien 3
và mật khẩu là 1234567890
để không có dòng quảng cáo trên.
HOẶC ĐĂNG NHẬP
VỚI TÊN thanhvienvip
hoặc thanhvien 1
hoặc thanhvien 2
hoặc thanhvien 3
và mật khẩu là 1234567890
để không có dòng quảng cáo trên.
Comments: 0
HỌC ĐI ĐÔI VỚI HÀNH ?
28/4/2010, 22:40 by Admin
Học đi đôi với hành
“ trăm hay không bằng tay quen”. người lao động xưa đã từng quan niệm rằng lí thuyết hay không bằng thức hành giỏi. điều đó cho thấy người xưa đã đề cao vai trò của thức hành . trong khi đó những kẻ học thức chỉ biết chữ nghĩa thánh hiền, theo lối học từ chương sáo mòn cũ kĩ. …
[ Full reading ]
“ trăm hay không bằng tay quen”. người lao động xưa đã từng quan niệm rằng lí thuyết hay không bằng thức hành giỏi. điều đó cho thấy người xưa đã đề cao vai trò của thức hành . trong khi đó những kẻ học thức chỉ biết chữ nghĩa thánh hiền, theo lối học từ chương sáo mòn cũ kĩ. …
[ Full reading ]
Comments: 2
Một chút suy ngẫm
Trang 1 trong tổng số 1 trang
Một chút suy ngẫm
Một chút suy ngẫm
Màn đêm buông xuống, bao trùm quanh nó là một
màu u tối.Nó nhìn mọi thứ xung quanh qua cái "mảnh ve chai" dày cộm và
nghĩ ngợi. Nó nhớ về những ngày đã qua rồi để tâm hồn trôi dạt theo cuốn
phim dài của kí ức.
Nó thích ngửi cái mùi của buổi sáng ở xóm nhỏ- mùi của
trái điều chín chưa kịp thu hoạch, mùi của những đám.. phân bò chưa kịp
"xử lí", mùi của hơi đất sau cơn mưa đầu mùa, mùi của mía đường "trốn"
khỏi lò đường thủ công với cảm giác thích thú khó tả. Nó thích những thứ
ấy, vì lẽ gì nó không hề biết.
Nó thích dậy thật sớm, mở toang cánh cửa sau bếp để đón
mặt trời lên, thích hứng những giọt sương đọng lại trên chiếc sào phơi
đồ sau một đêm dài, thích ngắm nhìn "chú cuội" cũng qua cánh cửa ấy. Vì
lẽ gì nó không hề biết.
Nó thích la cà trên con đường đến trường, thích cầm tay cỏ
cây, thích "hưởng" những cơn thịnh nộ của gió ngay trên con đường ấy,
thích nhìn những dòng học sinh ra về như ong vỡ tổ, thích là người cuối
cùng rời khỏi lớp học. Nó thích cái lớp học tuy nhỏ nhưng vô cùng to lớn
với nó, thích nghe thầy giảng về lịch sử và đạo lí làm người. Vì lẽ gì
nó không hề biết .
Nó thích nhìn thấy mẹ hờn dỗi ba, thích nhìn đứa em bé
bỏng vui đùa, thích ánh nhìn triều mến của mẹ-điều đó làm nó tự tin hơn,
thích cái nhìn sắt như dao của ba-điều đó làm nó sợ nhưng vẫn thích.
Thích nhìn ngắm em ngủ để dễ xoa đầu, thích nắm chặt tay mẹ, thích sờ
vào đôi tay chai sần của ba. Vì lẽ gì nó không hề biết.
Nó ngước nhìn lá quốc kì bạc màu bay phấp phới trong gió,
nó cười. Nó rung cả người khi nghe thấy các bạn khiếm thính hát quốc ca
bằng tay. Khi nhìn thấy những vận động viên thể thao mang vinh quang về
cho tổ quốc, nó nghẹn họng. Khi những con người ấy chạy tưng bừng ăn
mừng với 'chiếc áo" cờ đỏ sao vàng, nó ướt mắt. Nó thương các bạn nhỏ ở
vùng sâu, vùng xa không được học hành đầy đủ như nó nhưng vẫn mong ước
làm những việc có ích cho quê hương. Nó thương cái cảnh khốn khổ người
dân miền Trung sau lũ. Vì lẽ gì nó không hề biết.
Nó luôn đứng trước gương,mường tượng ra cảnh đang giao
tiếp với thần tượng của nó - Bill Gates rằng:" My name is...., I come
from Viet Nam. I live in Tan Phuc , Ham Tan, Binh Thuan. Do you know it?
I'm pround of it ...." Và lại tìm những từ ngữ khác chắp nối vào câu .
Vì lẽ gì nó không hề biết.
Nó ngắm khoảng không gian trước nhà, em chạy ra và lôi nó
vào, nó cười. Em hỏi:" Chị bé làm gì "dzậy"? Nó lại cười và ôm em lại,
nó nói rằng:" Chị đang ngắm nhìn quê hương, em biết quê hương là gì
không?" Vô cùng bất ngờ khi em nó trả lời rằng:" Em không hiểu". Nó cười
to hơn nữa, ôm em chặt hơn ,đung đưa em nó với niềm vui khó tả, đứa em
mới 3 tuổi của nó nói không hiểu cơ đấy,còn gì bằng nữa chứ! Nó cất lên:
"Rồi em sẽ hiểu". Và như thế nó cũng hiểu ra lí do mà nó thích
mọi thứ xung quanh- vì nó yêu cái mà người ta gọi là QUÊ HƯƠNG. Nó tự
hào về điều đó, từ "yêu" đâu thể nào sử dụng tùy tiện được nhưng nó thấy
đó là từ ngữ thích hợp nhất với tình cảm của nó. Vụt tắt ngay trước mặt
nó lại là khoàng không vắng lặng. Nó trở về với thực tại mang theo cảm
giác lâng lâng trong cuốn phim đó. Nó lại nghĩ ngợi .
Chiều nay, nó tất bật chuẩn bị cho buổi học tối thì nhận
được tin nhắn từ cô giáo: nó được nghỉ. Nó nhảy cẫng lên vì sung sướng,
cả tuần nay mới có ngày nghỉ, nó nhớ lắm những sở thích của mình. Đã từ
lâu rồi nó không có cơ hội để làm điều đó. Nó nhớ cái cử chỉ xoa đầu em
nhỏ mà bấy lâu lãng quên, nó nhớ những buổi chiều cùng mẹ nấu đồ ăn, nó
nhớ những buổi tối ngồi tranh luận với ba về hình học, lí học và lịch
sử. Nó nhớ bữa cơm gia đình, nhớ màu nắng, nhớ cảm giác mát lạnh khi
hứng giọt sương. Không biết từ bao giờ nó đã bỏ qua tiếng nói của cây,
cảm giác bức xúc khi chịu những cơn gió mạnh, che mũi khi ngửi thấy
mùi... của bò, cáu giận với cậu em tội nghiệp, hỗn láo với người mẹ thân
yêu, không đả động đến công việc nhà cửa, không tưới những chậu kiểng
trước nhà. Ở trường, nó không còn năng nổ như trước nữa, tham gia mọi
hoạt động như cho có lệ vậy thôi. Nó từng rơi vào một khoảng thời gian
khép kín nặng nề, nó không dám nói với ai hết, nó trách bản thân sao mà
tệ quá! Nó không thích trau chuốt bản thân, ăn mặc gì cũng được. Nó chui
vào góc tối và ngồi khóc. Lúc đó, người mà nó thương nhất, người mà nó
thấy có lỗi nhất đã gọi nó. Nó giả vờ không nghe nhưng cuối cùng thốt
lên:"con đây mẹ". Mẹ nó chạy vào lôi nó ra khỏi góc tối bằng sức mạnh vô
biên của tình mẫu tử. Từ lúc ấy nó như được sống lại với bản thân nó.
Nhưng áp lực thời gian có chừa ai đâu, nó vẫn đang phải chiến đấu với áp
lực đó bằng tình yêu của mẹ, tình thương của cô giáo, tình cảm của gia
đình, bạn bè và cũng không kém phần quan trọng là tình nghĩa quê hương-
người mẹ to lớn vĩ đại. Bởi lẽ đó mới là cuộc sống, không khó khăn sao
gọi là sống, bởi lẽ:"khó khăn của con có là bao so với hàng tá khó khăn
mà ba đã trải qua". Hãy làm tất cả những gì mình thích, dù cho nó khó
khăn cấp mấy. Hãy luôn tự hào về quê hương , luôn sống như chưa từng
sống, luôn mở rộng trái tim để đón nhận mọi thứ. Và hãy nhớ rằng:" Sống
trong đời sống cần có một tấm lòng,để làm gì em biết không? Để gió cuốn
đi,..."
Nguyễn Thị Ái Vy @ 23:34 10/03/2012
Màn đêm buông xuống, bao trùm quanh nó là một
màu u tối.Nó nhìn mọi thứ xung quanh qua cái "mảnh ve chai" dày cộm và
nghĩ ngợi. Nó nhớ về những ngày đã qua rồi để tâm hồn trôi dạt theo cuốn
phim dài của kí ức.
Nó thích ngửi cái mùi của buổi sáng ở xóm nhỏ- mùi của
trái điều chín chưa kịp thu hoạch, mùi của những đám.. phân bò chưa kịp
"xử lí", mùi của hơi đất sau cơn mưa đầu mùa, mùi của mía đường "trốn"
khỏi lò đường thủ công với cảm giác thích thú khó tả. Nó thích những thứ
ấy, vì lẽ gì nó không hề biết.
Nó thích dậy thật sớm, mở toang cánh cửa sau bếp để đón
mặt trời lên, thích hứng những giọt sương đọng lại trên chiếc sào phơi
đồ sau một đêm dài, thích ngắm nhìn "chú cuội" cũng qua cánh cửa ấy. Vì
lẽ gì nó không hề biết.
Nó thích la cà trên con đường đến trường, thích cầm tay cỏ
cây, thích "hưởng" những cơn thịnh nộ của gió ngay trên con đường ấy,
thích nhìn những dòng học sinh ra về như ong vỡ tổ, thích là người cuối
cùng rời khỏi lớp học. Nó thích cái lớp học tuy nhỏ nhưng vô cùng to lớn
với nó, thích nghe thầy giảng về lịch sử và đạo lí làm người. Vì lẽ gì
nó không hề biết .
Nó thích nhìn thấy mẹ hờn dỗi ba, thích nhìn đứa em bé
bỏng vui đùa, thích ánh nhìn triều mến của mẹ-điều đó làm nó tự tin hơn,
thích cái nhìn sắt như dao của ba-điều đó làm nó sợ nhưng vẫn thích.
Thích nhìn ngắm em ngủ để dễ xoa đầu, thích nắm chặt tay mẹ, thích sờ
vào đôi tay chai sần của ba. Vì lẽ gì nó không hề biết.
Nó ngước nhìn lá quốc kì bạc màu bay phấp phới trong gió,
nó cười. Nó rung cả người khi nghe thấy các bạn khiếm thính hát quốc ca
bằng tay. Khi nhìn thấy những vận động viên thể thao mang vinh quang về
cho tổ quốc, nó nghẹn họng. Khi những con người ấy chạy tưng bừng ăn
mừng với 'chiếc áo" cờ đỏ sao vàng, nó ướt mắt. Nó thương các bạn nhỏ ở
vùng sâu, vùng xa không được học hành đầy đủ như nó nhưng vẫn mong ước
làm những việc có ích cho quê hương. Nó thương cái cảnh khốn khổ người
dân miền Trung sau lũ. Vì lẽ gì nó không hề biết.
Nó luôn đứng trước gương,mường tượng ra cảnh đang giao
tiếp với thần tượng của nó - Bill Gates rằng:" My name is...., I come
from Viet Nam. I live in Tan Phuc , Ham Tan, Binh Thuan. Do you know it?
I'm pround of it ...." Và lại tìm những từ ngữ khác chắp nối vào câu .
Vì lẽ gì nó không hề biết.
Nó ngắm khoảng không gian trước nhà, em chạy ra và lôi nó
vào, nó cười. Em hỏi:" Chị bé làm gì "dzậy"? Nó lại cười và ôm em lại,
nó nói rằng:" Chị đang ngắm nhìn quê hương, em biết quê hương là gì
không?" Vô cùng bất ngờ khi em nó trả lời rằng:" Em không hiểu". Nó cười
to hơn nữa, ôm em chặt hơn ,đung đưa em nó với niềm vui khó tả, đứa em
mới 3 tuổi của nó nói không hiểu cơ đấy,còn gì bằng nữa chứ! Nó cất lên:
"Rồi em sẽ hiểu". Và như thế nó cũng hiểu ra lí do mà nó thích
mọi thứ xung quanh- vì nó yêu cái mà người ta gọi là QUÊ HƯƠNG. Nó tự
hào về điều đó, từ "yêu" đâu thể nào sử dụng tùy tiện được nhưng nó thấy
đó là từ ngữ thích hợp nhất với tình cảm của nó. Vụt tắt ngay trước mặt
nó lại là khoàng không vắng lặng. Nó trở về với thực tại mang theo cảm
giác lâng lâng trong cuốn phim đó. Nó lại nghĩ ngợi .
Chiều nay, nó tất bật chuẩn bị cho buổi học tối thì nhận
được tin nhắn từ cô giáo: nó được nghỉ. Nó nhảy cẫng lên vì sung sướng,
cả tuần nay mới có ngày nghỉ, nó nhớ lắm những sở thích của mình. Đã từ
lâu rồi nó không có cơ hội để làm điều đó. Nó nhớ cái cử chỉ xoa đầu em
nhỏ mà bấy lâu lãng quên, nó nhớ những buổi chiều cùng mẹ nấu đồ ăn, nó
nhớ những buổi tối ngồi tranh luận với ba về hình học, lí học và lịch
sử. Nó nhớ bữa cơm gia đình, nhớ màu nắng, nhớ cảm giác mát lạnh khi
hứng giọt sương. Không biết từ bao giờ nó đã bỏ qua tiếng nói của cây,
cảm giác bức xúc khi chịu những cơn gió mạnh, che mũi khi ngửi thấy
mùi... của bò, cáu giận với cậu em tội nghiệp, hỗn láo với người mẹ thân
yêu, không đả động đến công việc nhà cửa, không tưới những chậu kiểng
trước nhà. Ở trường, nó không còn năng nổ như trước nữa, tham gia mọi
hoạt động như cho có lệ vậy thôi. Nó từng rơi vào một khoảng thời gian
khép kín nặng nề, nó không dám nói với ai hết, nó trách bản thân sao mà
tệ quá! Nó không thích trau chuốt bản thân, ăn mặc gì cũng được. Nó chui
vào góc tối và ngồi khóc. Lúc đó, người mà nó thương nhất, người mà nó
thấy có lỗi nhất đã gọi nó. Nó giả vờ không nghe nhưng cuối cùng thốt
lên:"con đây mẹ". Mẹ nó chạy vào lôi nó ra khỏi góc tối bằng sức mạnh vô
biên của tình mẫu tử. Từ lúc ấy nó như được sống lại với bản thân nó.
Nhưng áp lực thời gian có chừa ai đâu, nó vẫn đang phải chiến đấu với áp
lực đó bằng tình yêu của mẹ, tình thương của cô giáo, tình cảm của gia
đình, bạn bè và cũng không kém phần quan trọng là tình nghĩa quê hương-
người mẹ to lớn vĩ đại. Bởi lẽ đó mới là cuộc sống, không khó khăn sao
gọi là sống, bởi lẽ:"khó khăn của con có là bao so với hàng tá khó khăn
mà ba đã trải qua". Hãy làm tất cả những gì mình thích, dù cho nó khó
khăn cấp mấy. Hãy luôn tự hào về quê hương , luôn sống như chưa từng
sống, luôn mở rộng trái tim để đón nhận mọi thứ. Và hãy nhớ rằng:" Sống
trong đời sống cần có một tấm lòng,để làm gì em biết không? Để gió cuốn
đi,..."
Nguyễn Thị Ái Vy @ 23:34 10/03/2012
mm- GIÁO SƯ
- Tổng số bài gửi : 634
Điểm : 13793
Reputation : 3
Birthday : 04/04/1966
Join date : 26/04/2010
Age : 58
Trang 1 trong tổng số 1 trang
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết
|
|
29/12/2015, 16:45 by mycomputer
» Người ta bận yêu, còn em bận cô đơn…
18/12/2015, 17:04 by mycomputer
» Đông đến làm người ta cô đơn hơn phải không anh?
23/11/2015, 15:45 by mycomputer
» Em muốn được ôm anh từ phía sau
13/11/2015, 16:09 by mycomputer
» Hãy cho nhau một cơ hội để giãi bày!
9/11/2015, 16:43 by mycomputer
» Đôi lúc em chỉ muốn mình thuộc về ai đó thôi...
5/11/2015, 16:33 by mycomputer
» Trái đất này, ba phần tư là nước mắt...
27/10/2015, 16:24 by mycomputer
» Để anh kể em nghe về những người phụ nữ anh yêu...
22/10/2015, 16:21 by mycomputer
» Thương vội người đến sau...
13/10/2015, 16:09 by mycomputer