Tìm kiếm
Similar topics
Latest topics
Đăng nhập với tên thanhvien VIP
28/8/2010, 21:37 by ABC
BẠN CÓ THỂ ĐĂNG KÝ RỒI ĐĂNG NHẬP
HOẶC ĐĂNG NHẬP
VỚI TÊN thanhvienvip
hoặc thanhvien 1
hoặc thanhvien 2
hoặc thanhvien 3
và mật khẩu là 1234567890
để không có dòng quảng cáo trên.
HOẶC ĐĂNG NHẬP
VỚI TÊN thanhvienvip
hoặc thanhvien 1
hoặc thanhvien 2
hoặc thanhvien 3
và mật khẩu là 1234567890
để không có dòng quảng cáo trên.
Comments: 0
HỌC ĐI ĐÔI VỚI HÀNH ?
28/4/2010, 22:40 by Admin
Học đi đôi với hành
“ trăm hay không bằng tay quen”. người lao động xưa đã từng quan niệm rằng lí thuyết hay không bằng thức hành giỏi. điều đó cho thấy người xưa đã đề cao vai trò của thức hành . trong khi đó những kẻ học thức chỉ biết chữ nghĩa thánh hiền, theo lối học từ chương sáo mòn cũ kĩ. …
[ Full reading ]
“ trăm hay không bằng tay quen”. người lao động xưa đã từng quan niệm rằng lí thuyết hay không bằng thức hành giỏi. điều đó cho thấy người xưa đã đề cao vai trò của thức hành . trong khi đó những kẻ học thức chỉ biết chữ nghĩa thánh hiền, theo lối học từ chương sáo mòn cũ kĩ. …
[ Full reading ]
Comments: 2
Ký ức mùa đông
Trang 1 trong tổng số 1 trang
Ký ức mùa đông
Ký ức mùa đông
Hóa ra, cái lạnh lẽo của mùa đông lại khiến con người hay “lắng nghe” những cảm xúc, những hồi ức bé thơ. Cho dù đó chỉ là những hình ảnh vu vơ, thoáng qua, hay là nhịp sống lặp đi lặp lại ngày ngày quen thuộc như hơi thở. Cho dù đó chỉ là một cây bàng già cỗi, nhưng những kỷ niệm lại tươi non như tâm hồn tôi. Mùa đông khiến con người ấm nóng con tim, hay chính con tim làm mùa đông ấm nóng hơn
Tôi có cảm giác rằng càng ngày mùa đông càng lạnh, tấm áo mặc trong người cứ thấy mỏng dần hơn trong trí nhớ. Những mùa đông đi qua cuộc đời để lại những vết khô môi và biết bao nhiêu điều chưa nói. Chợt mùa đông này thương nhớ rưng rưng…
Nhớ biết bao thuở lên chín, lên mười theo mẹ cắm cây lúa xuống đồng cả ngày lúa vẫn không đứng thẳng, cây nọ xiêu vẹo về phía cây kia. Hai mẹ con rét cóng chân tay rủ nhau lên bờ đốt cỏ khô. Mẹ bảo: “Những cây lúa cũng biết dựa vào nhau, rồi mùa này lúa thể nào cũng đẹp”, miễn sao “Chân cứng đá mềm” là được. Nhìn thịt da mẹ tím bầm, chân tay mình run cóng mà thương những ngọn cỏ khô thiêu cháy đến hết mình. Tuổi thơ đã đi qua, đôi lúc giật mình trong cơn mơ không còn đếm đến đốt những lọn củi khô thắp sáng để nuôi tôi khôn lớn.
Mùa đông này thanh thản hơn những mùa đông xưa. Không phải vì sự vô tâm, mà con người khổ mãi thì cũng đến lúc phải nghỉ ngơi cho lại sức, để lại chạy dài cho những cuộc đua.Lớn lên tôi không còn phải theo mẹ lấm bàn chân xuống bùn mỗi độ đông về nữa.mẹ cũng hết nhọc nhằn khi đôi chân lành vết nứt nẻ ngày xưa.
Nhớ những mùa đông năm xưa khi cơn gió u u thổi vào căn nhà rỗng rễnh, cuốn chăn thế nào cũng không làm mình có cảm giác ấm hơn. Thấy mẹ ủ cho hai chị em bằng đôi bàn chân gày gò, nứt nẻ. Vẫn nhớ mình đã khóc, để sau này nước mắt còn ướt cả cơn mơ. Không thấy ghét mùa đông như trước nữa, đi xa rồi lại nhắc mãi những mùa đông
Mẹ thường dậy sớm hơn khi tất cả xung quanh là sương mù vây phủ. Mẹ xuống căn bếp tuềnh toàng mở khoá. Bao nhiêu năm trời mẹ đã tự đánh lừa mình bằng cảm giác an toàn mẹ tự tạo ra, căn bếp bức vách đổ liêu xiêu bốn phía nhưng trước khi đi ngủ mẹ không bao giờ quên khoá. Mẹ châm lên bếp lửa cái ấm nóng của sụt sùi mưa nắng. Bếp lửa mùa đông có vị cay nồng, thứ mùi vị chỉ có của quê hương, của tình thương yêu ấm áp.
Để mùa đông nào tôi cũng tìm về theo mùi ngô nếp bố nướng thơm hương, khoai chín cháy vỏ ngoài, sắn bở đúng độ ngon. Về để gội mình trong hơi ấm tuổi thơ, bố đã bao năm đào gốc đốt lấy than để xuống gậm giường cho các con ngon giấc. Những mùa đông lạnh tái đến từng sợi sắn rua của mẹ phơi mấp mô sương sớm. Thế mà bố mẹ vẫn gồng mình mang hơi ấm đến cho chúng tôi. Và rồi đã qua đi cái thời khắc ấy,ngôi nhà nhỏ ngày xưa, căn bếp tuềnh toàng thuở ấy giờ chỉ còn đọng lại trong ký ức chúng tôi.
Những mùa đông đẹp nhất cuộc đời đã không ra đi lặng lẽ, như đang ở rất xa mà lại rất gần.
Mẹ dạy con gái phải biết đan len để giữ ấm, trước hết là giữ ấm cho mình, rồi đến người thân. Thế là đã giữ ấm cho cả một mùa đông dài đằng đẵng. Lớn lên mới biết những sợi len nhỏ bé đan vào nhau gửi gắm bao thông điệp, vì thế tôi đã học đan để gom những kỷ niệm đan vào nhau thành chiếc khăn kí ức, quấn quýt hồn tôi. Đôi khi nhận ra thì một lần nữa một mùa đông lại đi qua lúc nào không hay biết.
Đã mấy mùa đông qua tôi không đón cái rét của quê nhà,không hiểu cái nỗi nhọc nhằn mà mẹ tôi đã trải qua như thế nào.Mùa đông này trở về quê hương thấy cái gì cũng gìa cỗi hơn. Cánh đồng bạc đầu rạ ngắn, chiều chiều sương xuống là là, đàn trâu đi ăn về, bóng mẹ vẫn thấp thoáng gò mình trên chiếc xe đạp vượt qua con dốc trở về nhà sau một ngày vất vả. Cây cối gầy gò dựa vào không gian, trông ảm đạm một mầu khó tả. Cả những ngọn măng vừa lên cao một tí, cũng đã bong vẩy trắng cả góc trời. Chưa bao giờ thấy mình bơ vơ đến thế. Thương mùa đông nhiều hơn, “có phải mùa đông cũng giống như tuổi tác?”. Mùa đông này bố mẹ cũng già hơn…
Trong cái lạnh đầu đông tôi lại rời xa quê đến với một vùng đất nơi địa đầu tổ quốc, nơi đây tôi đang tạo cho mình cuộc sống của một gia đình nhỏ.
Săp bước vào làm mẹ cảm giác mong chờ niềm hạnh phúc nho nhỏ xuất hiện trong tổ ấm của vợ chồng tôi chắc hẳn cũng như sự mong chờ của mẹ mỗi khi chờ tôi trở về.
Chiều nay nhìn những bông lau nở muộn cảm giác ngọt ngào mê hoặc trong nỗi nhớ hanh hao là dấu hiệu của một mùa đông lại đến . Sẽ có ai đó ở một nơi xa lơ lắc đang nhớ quay nhớ quắt những con đường thân quen nồng nàn hương vị mùa đông. Nỗi nhớ mênh mang tưởng chừng như đang òa vỡ trong tôi có lúc lại cồn cào da diết nó không gắn liền với màu đỏ thắm của phượng vĩ, hay màu tím lãng mạn của bằng lăng…mà đơn giản chỉ là một cây bàng già cỗi sừng sững bên bờ đê dòng sông Lam hiền hoà quê ngoại.
Tôi không thích khoảnh khắc những chiếc lá đỏ chao nghiêng, nhẹ nhàng lìa cành, vì rồi chẳng bao lâu nữa trong cái lạnh hanh hao của mùa đông nó sẽ trở nên một màu đen câm lặng và khô khốc. Có khi tôi chỉ ngồi cả buổi để viết lên những chiếc lá lẻ loi ấy bất kể những gì có trong đầu. Đôi khi vô tình đọc lại những dòng chữ do chính tay mình viết, tôi bật cười vì ở đó ngoài những niềm vui còn có cả những dỗi hờn vu vơ không duyên cớ. Từ đó tôi có thói quen ghi nhật ký theo một cách mới. Cứ mỗi mùa đông đi qua, tôi lại có thêm một quyển nhật ký mà mỗi trang là một chiếc lá
Lại một mùa đông nữa sẽ qua đi mà tôi không có thêm cho mình những quyển nhật ký đặc biệt ấy kể từ khi xa quê nhà, xa mùa đông của mẹ. Khoảng trống ấy, bốn mùa nhật ký ấy tôi sẽ viết lại dù phải góp nhặt những kỷ niệm tận sâu trong trái tim dù có thể tất cả sẽ trở thành ký ức mơ hồ…
Mẹ đã bước vào tuổi lục tuần tôi đã có cho riêng mình một tổ ấm nhưng những ký ức về mẹ vẫn thường nhật trong tôi, cho tôi biết thế nào là cuộc sống phải cần “cho và nhận”. Mẹ đã “cho” chúng tôi thật nhiều … Tôi chưa bao giờ nói với mẹ một lời cảm ơn nhưng tôi biết Mẹ vẫn tự hào về con của Mẹ!
Hóa ra, cái lạnh lẽo của mùa đông lại khiến con người hay “lắng nghe” những cảm xúc, những hồi ức bé thơ. Cho dù đó chỉ là những hình ảnh vu vơ, thoáng qua, hay là nhịp sống lặp đi lặp lại ngày ngày quen thuộc như hơi thở. Cho dù đó chỉ là một cây bàng già cỗi, nhưng những kỷ niệm lại tươi non như tâm hồn tôi. Mùa đông khiến con người ấm nóng con tim, hay chính con tim làm mùa đông ấm nóng hơn
Tôi có cảm giác rằng càng ngày mùa đông càng lạnh, tấm áo mặc trong người cứ thấy mỏng dần hơn trong trí nhớ. Những mùa đông đi qua cuộc đời để lại những vết khô môi và biết bao nhiêu điều chưa nói. Chợt mùa đông này thương nhớ rưng rưng…
Nhớ biết bao thuở lên chín, lên mười theo mẹ cắm cây lúa xuống đồng cả ngày lúa vẫn không đứng thẳng, cây nọ xiêu vẹo về phía cây kia. Hai mẹ con rét cóng chân tay rủ nhau lên bờ đốt cỏ khô. Mẹ bảo: “Những cây lúa cũng biết dựa vào nhau, rồi mùa này lúa thể nào cũng đẹp”, miễn sao “Chân cứng đá mềm” là được. Nhìn thịt da mẹ tím bầm, chân tay mình run cóng mà thương những ngọn cỏ khô thiêu cháy đến hết mình. Tuổi thơ đã đi qua, đôi lúc giật mình trong cơn mơ không còn đếm đến đốt những lọn củi khô thắp sáng để nuôi tôi khôn lớn.
Mùa đông này thanh thản hơn những mùa đông xưa. Không phải vì sự vô tâm, mà con người khổ mãi thì cũng đến lúc phải nghỉ ngơi cho lại sức, để lại chạy dài cho những cuộc đua.Lớn lên tôi không còn phải theo mẹ lấm bàn chân xuống bùn mỗi độ đông về nữa.mẹ cũng hết nhọc nhằn khi đôi chân lành vết nứt nẻ ngày xưa.
Nhớ những mùa đông năm xưa khi cơn gió u u thổi vào căn nhà rỗng rễnh, cuốn chăn thế nào cũng không làm mình có cảm giác ấm hơn. Thấy mẹ ủ cho hai chị em bằng đôi bàn chân gày gò, nứt nẻ. Vẫn nhớ mình đã khóc, để sau này nước mắt còn ướt cả cơn mơ. Không thấy ghét mùa đông như trước nữa, đi xa rồi lại nhắc mãi những mùa đông
Mẹ thường dậy sớm hơn khi tất cả xung quanh là sương mù vây phủ. Mẹ xuống căn bếp tuềnh toàng mở khoá. Bao nhiêu năm trời mẹ đã tự đánh lừa mình bằng cảm giác an toàn mẹ tự tạo ra, căn bếp bức vách đổ liêu xiêu bốn phía nhưng trước khi đi ngủ mẹ không bao giờ quên khoá. Mẹ châm lên bếp lửa cái ấm nóng của sụt sùi mưa nắng. Bếp lửa mùa đông có vị cay nồng, thứ mùi vị chỉ có của quê hương, của tình thương yêu ấm áp.
Để mùa đông nào tôi cũng tìm về theo mùi ngô nếp bố nướng thơm hương, khoai chín cháy vỏ ngoài, sắn bở đúng độ ngon. Về để gội mình trong hơi ấm tuổi thơ, bố đã bao năm đào gốc đốt lấy than để xuống gậm giường cho các con ngon giấc. Những mùa đông lạnh tái đến từng sợi sắn rua của mẹ phơi mấp mô sương sớm. Thế mà bố mẹ vẫn gồng mình mang hơi ấm đến cho chúng tôi. Và rồi đã qua đi cái thời khắc ấy,ngôi nhà nhỏ ngày xưa, căn bếp tuềnh toàng thuở ấy giờ chỉ còn đọng lại trong ký ức chúng tôi.
Những mùa đông đẹp nhất cuộc đời đã không ra đi lặng lẽ, như đang ở rất xa mà lại rất gần.
Mẹ dạy con gái phải biết đan len để giữ ấm, trước hết là giữ ấm cho mình, rồi đến người thân. Thế là đã giữ ấm cho cả một mùa đông dài đằng đẵng. Lớn lên mới biết những sợi len nhỏ bé đan vào nhau gửi gắm bao thông điệp, vì thế tôi đã học đan để gom những kỷ niệm đan vào nhau thành chiếc khăn kí ức, quấn quýt hồn tôi. Đôi khi nhận ra thì một lần nữa một mùa đông lại đi qua lúc nào không hay biết.
Đã mấy mùa đông qua tôi không đón cái rét của quê nhà,không hiểu cái nỗi nhọc nhằn mà mẹ tôi đã trải qua như thế nào.Mùa đông này trở về quê hương thấy cái gì cũng gìa cỗi hơn. Cánh đồng bạc đầu rạ ngắn, chiều chiều sương xuống là là, đàn trâu đi ăn về, bóng mẹ vẫn thấp thoáng gò mình trên chiếc xe đạp vượt qua con dốc trở về nhà sau một ngày vất vả. Cây cối gầy gò dựa vào không gian, trông ảm đạm một mầu khó tả. Cả những ngọn măng vừa lên cao một tí, cũng đã bong vẩy trắng cả góc trời. Chưa bao giờ thấy mình bơ vơ đến thế. Thương mùa đông nhiều hơn, “có phải mùa đông cũng giống như tuổi tác?”. Mùa đông này bố mẹ cũng già hơn…
Trong cái lạnh đầu đông tôi lại rời xa quê đến với một vùng đất nơi địa đầu tổ quốc, nơi đây tôi đang tạo cho mình cuộc sống của một gia đình nhỏ.
Săp bước vào làm mẹ cảm giác mong chờ niềm hạnh phúc nho nhỏ xuất hiện trong tổ ấm của vợ chồng tôi chắc hẳn cũng như sự mong chờ của mẹ mỗi khi chờ tôi trở về.
Chiều nay nhìn những bông lau nở muộn cảm giác ngọt ngào mê hoặc trong nỗi nhớ hanh hao là dấu hiệu của một mùa đông lại đến . Sẽ có ai đó ở một nơi xa lơ lắc đang nhớ quay nhớ quắt những con đường thân quen nồng nàn hương vị mùa đông. Nỗi nhớ mênh mang tưởng chừng như đang òa vỡ trong tôi có lúc lại cồn cào da diết nó không gắn liền với màu đỏ thắm của phượng vĩ, hay màu tím lãng mạn của bằng lăng…mà đơn giản chỉ là một cây bàng già cỗi sừng sững bên bờ đê dòng sông Lam hiền hoà quê ngoại.
Tôi không thích khoảnh khắc những chiếc lá đỏ chao nghiêng, nhẹ nhàng lìa cành, vì rồi chẳng bao lâu nữa trong cái lạnh hanh hao của mùa đông nó sẽ trở nên một màu đen câm lặng và khô khốc. Có khi tôi chỉ ngồi cả buổi để viết lên những chiếc lá lẻ loi ấy bất kể những gì có trong đầu. Đôi khi vô tình đọc lại những dòng chữ do chính tay mình viết, tôi bật cười vì ở đó ngoài những niềm vui còn có cả những dỗi hờn vu vơ không duyên cớ. Từ đó tôi có thói quen ghi nhật ký theo một cách mới. Cứ mỗi mùa đông đi qua, tôi lại có thêm một quyển nhật ký mà mỗi trang là một chiếc lá
Lại một mùa đông nữa sẽ qua đi mà tôi không có thêm cho mình những quyển nhật ký đặc biệt ấy kể từ khi xa quê nhà, xa mùa đông của mẹ. Khoảng trống ấy, bốn mùa nhật ký ấy tôi sẽ viết lại dù phải góp nhặt những kỷ niệm tận sâu trong trái tim dù có thể tất cả sẽ trở thành ký ức mơ hồ…
Mẹ đã bước vào tuổi lục tuần tôi đã có cho riêng mình một tổ ấm nhưng những ký ức về mẹ vẫn thường nhật trong tôi, cho tôi biết thế nào là cuộc sống phải cần “cho và nhận”. Mẹ đã “cho” chúng tôi thật nhiều … Tôi chưa bao giờ nói với mẹ một lời cảm ơn nhưng tôi biết Mẹ vẫn tự hào về con của Mẹ!
mm- GIÁO SƯ
- Tổng số bài gửi : 634
Điểm : 13793
Reputation : 3
Birthday : 04/04/1966
Join date : 26/04/2010
Age : 58
Re: Ký ức mùa đông
Gặp lại anh
Cho em nhiều chiều
Thương thương nhớ nhớ
Làn mây tình
Vờ vạt nơi mô
Man mác buồn xưa
Còn đọng lại
Vươn tình ta
Mãi chẳng phôi pha
Cat
Cho em nhiều chiều
Thương thương nhớ nhớ
Làn mây tình
Vờ vạt nơi mô
Man mác buồn xưa
Còn đọng lại
Vươn tình ta
Mãi chẳng phôi pha
Cat
mm- GIÁO SƯ
- Tổng số bài gửi : 634
Điểm : 13793
Reputation : 3
Birthday : 04/04/1966
Join date : 26/04/2010
Age : 58
Trang 1 trong tổng số 1 trang
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết
|
|
29/12/2015, 16:45 by mycomputer
» Người ta bận yêu, còn em bận cô đơn…
18/12/2015, 17:04 by mycomputer
» Đông đến làm người ta cô đơn hơn phải không anh?
23/11/2015, 15:45 by mycomputer
» Em muốn được ôm anh từ phía sau
13/11/2015, 16:09 by mycomputer
» Hãy cho nhau một cơ hội để giãi bày!
9/11/2015, 16:43 by mycomputer
» Đôi lúc em chỉ muốn mình thuộc về ai đó thôi...
5/11/2015, 16:33 by mycomputer
» Trái đất này, ba phần tư là nước mắt...
27/10/2015, 16:24 by mycomputer
» Để anh kể em nghe về những người phụ nữ anh yêu...
22/10/2015, 16:21 by mycomputer
» Thương vội người đến sau...
13/10/2015, 16:09 by mycomputer