Tìm kiếm
Similar topics
Latest topics
Đăng nhập với tên thanhvien VIP
28/8/2010, 21:37 by ABC
BẠN CÓ THỂ ĐĂNG KÝ RỒI ĐĂNG NHẬP
HOẶC ĐĂNG NHẬP
VỚI TÊN thanhvienvip
hoặc thanhvien 1
hoặc thanhvien 2
hoặc thanhvien 3
và mật khẩu là 1234567890
để không có dòng quảng cáo trên.
HOẶC ĐĂNG NHẬP
VỚI TÊN thanhvienvip
hoặc thanhvien 1
hoặc thanhvien 2
hoặc thanhvien 3
và mật khẩu là 1234567890
để không có dòng quảng cáo trên.
Comments: 0
HỌC ĐI ĐÔI VỚI HÀNH ?
28/4/2010, 22:40 by Admin
Học đi đôi với hành
“ trăm hay không bằng tay quen”. người lao động xưa đã từng quan niệm rằng lí thuyết hay không bằng thức hành giỏi. điều đó cho thấy người xưa đã đề cao vai trò của thức hành . trong khi đó những kẻ học thức chỉ biết chữ nghĩa thánh hiền, theo lối học từ chương sáo mòn cũ kĩ. …
[ Full reading ]
“ trăm hay không bằng tay quen”. người lao động xưa đã từng quan niệm rằng lí thuyết hay không bằng thức hành giỏi. điều đó cho thấy người xưa đã đề cao vai trò của thức hành . trong khi đó những kẻ học thức chỉ biết chữ nghĩa thánh hiền, theo lối học từ chương sáo mòn cũ kĩ. …
[ Full reading ]
Comments: 2
Xót xa khi gặp lại người xưa
Trang 1 trong tổng số 1 trang
Xót xa khi gặp lại người xưa
Xót xa khi gặp lại người xưa
(Eva.vn) - Có một thời gian tôi nhớ anh da diết, mỗi lần mưa, mỗi lần chạy ngang xe bánh mì chúng tôi thường ăn hình bóng anh lại hiện trong tôi.
window.onload = function () {resizeNewsImage("news-image", 500);}
(Eva.vn) - Có một thời gian tôi nhớ anh da diết, mỗi lần mưa, mỗi lần chạy ngang xe bánh mì chúng tôi thường ăn hình bóng anh lại hiện trong tôi.
window.onload = function () {resizeNewsImage("news-image", 500);}
Cứ như một giấc mơ, tôi không thể tin đây là sự thật. Anh đây ư, tôi run rẩy quay đi để tránh nhìn vào mắt anh, đã mấy năm cho đến bây giờ cái cảm giác ấy vẫn xâm chiếm lấy tôi. Anh nhìn tôi với vẻ bồi hồi, tự nhiên nhưng hơi xúc động. Chân tôi bước vội nhưng anh nói:
“Lâu quá mới gặp cưng, cưng khỏe không?” Vẫn giọng nói đầy khiêu khích, vẫn khuôn mặt ấy làm tôi không thốt nên lời. Tôi mỉm cười, bước đi nhanh không trả lời một tiếng. Cảm giác bối rối ngượng ngùng, tim tôi đập nhanh, bước đi mà lòng đau nhói.
Trời tháng tư mưa nắng bất chợt, nắng đó bỗng mưa đó, mưa đến nhanh quá làm tôi không thể nào bước đi, đành đứng lại. Có phải đó chính là trò đùa đối với tôi ư, bắt tôi nán lại đây. Anh bước tới, đưa tôi ghế nhựa.
"Em ngồi đi, tạnh mưa hãy về", tim tôi như ngừng đập, đối diện trước anh tôi không thể thốt nên lời. Tôi ngồi xuống ghế, cảm ơn một tiếng. Anh ngồi, tôi ngồi nhưng không ai mở miệng đựơc. Tôi nhìn trời - mưa xót xa, mưa càng nặng hạt. Tôi lén nhìn anh, vẫn gương mặt ấy, vóc dáng ấy vẫn không thay đổi dù đã mấy năm.
Cảm giác bối rối ngượng ngùng, tim tôi đập nhanh, bước đi mà lòng đau nhói. |
Anh nhìn tôi cười, lâu lắm rồi tôi mới nhìn được nụ cười này, có chăng chỉ là trong những giấc mơ, và tôi cũng đã dần quên nụ cười ấy. Đã lâu lắm tôi không còn suy nghĩ về anh, hình như anh đã bước ra khỏi cuộc đời tôi. Những ưu tư, chất chứa về anh có chăng chỉ là quá khứ.
Em thay đổi nhiều quá, anh nhận không ra. Anh bán bánh mì ở đây lâu chưa? được nửa năm rồi em à, vẫn còn chút ngượng ngùng nhưng anh bật cười vì thái độ quá đỗi ngạc nhiên của tôi.
Em ăn bánh mì nha, ăn thử xem anh bán có ngon không? Em no rồi, không ăn đâu. Em đừng có giả bộ thế, em thích ăn bánh mì lắm mà. Tôi chợt giật mình, đến bây giờ vẫn còn nhớ tôi thích bánh mì sao. Tôi thầm nghĩ, hồi đó thích, nhưng bây giờ hết thích rồi.
Anh chùng mình, thôi thì không thích em cũng ăn thử xem anh làm thế nào, có ngon không? Anh đưa tôi khúc bánh mì, tay anh run, tay tôi run. Tôi cắn một miếng, nhưng không thể nào nuốt trôi, anh nhìn tôi nhưng tôi cố tình tránh nhìn ánh mắt anh, ngoài trời mưa nặng hạt.
Anh biết em thích ăn bánh mì gà, nhiều bơ, nhiều ớt, tôi bất ngờ nhìn anh, tôi không ngờ anh còn nhớ đến chính xác thế này sao? Lúc trước anh vô tình, lạnh lùng với tôi vậy mà đến bây giờ anh vẫn nhớ ư. Tôi lặng im không nói nên lời.
Sao anh lại chuyển sang bán mì? Bánh mì ngon lắm.
Ngon sao em không ăn đi, em thích ăn lắm mà, ăn đi em ăn cho mập, anh cố tình trêu tôi, tôi bật cười. Em biết sao anh chuyển sang bán bánh mì không? Anh biết em thích ăn, nên anh bán.
Tôi ghét cái giọng điệu nói chuyện của anh, tôi biết trời có sập thì tính của anh cũng không thay đổi, chắc cũng bởi vì cái tính bất cần này đã thu hút tôi ư.
Tôi và anh không có nhiều kỷ niệm, chúng tôi biết nhau một cách tình cờ và vội vã ngừng cuộc chơi cũng hết sức bất ngờ, bởi vì tôi và anh chưa từng chính thức quen nhau và cũng chưa một lời tỏ tình, có chăng chỉ là đi chung cùng nhau dưới cơn mưa đầu mùa, chỉ một lần và một lần duy nhất. Và những buổi đi chơi, chỉ vỏn vẹn thế thôi.
|
Và cuộc sống của tôi ngày càng không có hình bóng của anh |
Anh nói với tôi anh sắp có vợ, tôi mỉm cười trong lòng đau nhói, nước mắt tôi như chực trào ra.
Anh có vợ đi, già rồi không cưới ế đó.
Anh có vợ em buồn không?
Mắc mớ gì em buồn, anh có bị khùng không?
Anh nhìn tôi, chợt cười, em gái của anh mà sao buồn được.
Nghe đến tiếng em gái, vậy từ trước giờ anh chỉ xem mình là em gái thôi sao, tôi không làm chủ đựơc mình, tôi bật khóc. Tôi không dám nhìn anh, bấy lâu nay tình cảm anh dành cho tôi chỉ có thế.
Thế là, anh có vợ, ngày anh có vợ là ngày tuyệt vọng nhất của tôi, cuộc chơi của chúng tôi kết thúc, anh có cuộc sống mới, tôi theo đuổi ước mơ của tôi. Có một thời gian tôi nhớ anh da diết, mỗi lần mưa, mỗi lần chạy ngang xe bánh mì chúng tôi thường ăn hình bóng anh lại hiện trong tôi. Cho đến giờ dù đã quên anh, nhưng sở thích ăn bánh mì ngắm đường phố trong tôi vẫn vậy, tôi thích mưa, thích đựơc đi trong mưa.
Lâu lắm tôi bước ra khu chợ này, một tháng tôi mới về nhà một lần, ít khi đi chợ, mọi sinh hoạt đều có mẹ lo. Cho nên anh bán ở đây mà tôi không hay không biết, bạn bè tôi cũng ít nhắc đến anh trước mặt tôi vì chúng nó sợ tôi buồn. Và cuộc sống của tôi ngày càng không có hình bóng của anh, lúc trước qua bạn bè tôi thường hỏi thăm anh, nhưng riết rồi quên anh lúc nào không hay không biết. Tôi đã quên anh.
Mưa đã tạnh, khu chợ lại tấp nập, tôi chào anh, cất vội ổ bánh mì vào trong giỏ nhìn anh gật đầu và bước nhanh về nhà. Thế đó, một phút chạnh lòng của tôi. Tôi thầm chúc anh hạnh phúc.
mm- GIÁO SƯ
- Tổng số bài gửi : 634
Điểm : 13793
Reputation : 3
Birthday : 04/04/1966
Join date : 26/04/2010
Age : 58
Similar topics
» không có người cha hoàn hảo mà chỉ có người cha luôn dành yêu thương hoàn hảo nhất cho những đứa con của mình
» Trên đời không gì vĩ đại bằng con người, trong con người không gì vĩ đại bằng trí tuệ.?
» Người ta bận yêu, còn em bận cô đơn…
» Trên đời không gì vĩ đại bằng con người, trong con người không gì vĩ đại bằng trí tuệ.?
» Người ta bận yêu, còn em bận cô đơn…
Trang 1 trong tổng số 1 trang
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết
|
|
29/12/2015, 16:45 by mycomputer
» Người ta bận yêu, còn em bận cô đơn…
18/12/2015, 17:04 by mycomputer
» Đông đến làm người ta cô đơn hơn phải không anh?
23/11/2015, 15:45 by mycomputer
» Em muốn được ôm anh từ phía sau
13/11/2015, 16:09 by mycomputer
» Hãy cho nhau một cơ hội để giãi bày!
9/11/2015, 16:43 by mycomputer
» Đôi lúc em chỉ muốn mình thuộc về ai đó thôi...
5/11/2015, 16:33 by mycomputer
» Trái đất này, ba phần tư là nước mắt...
27/10/2015, 16:24 by mycomputer
» Để anh kể em nghe về những người phụ nữ anh yêu...
22/10/2015, 16:21 by mycomputer
» Thương vội người đến sau...
13/10/2015, 16:09 by mycomputer