Tìm kiếm
Latest topics
Đăng nhập với tên thanhvien VIP
28/8/2010, 21:37 by ABC
BẠN CÓ THỂ ĐĂNG KÝ RỒI ĐĂNG NHẬP
HOẶC ĐĂNG NHẬP
VỚI TÊN thanhvienvip
hoặc thanhvien 1
hoặc thanhvien 2
hoặc thanhvien 3
và mật khẩu là 1234567890
để không có dòng quảng cáo trên.
HOẶC ĐĂNG NHẬP
VỚI TÊN thanhvienvip
hoặc thanhvien 1
hoặc thanhvien 2
hoặc thanhvien 3
và mật khẩu là 1234567890
để không có dòng quảng cáo trên.
Comments: 0
HỌC ĐI ĐÔI VỚI HÀNH ?
28/4/2010, 22:40 by Admin
Học đi đôi với hành
“ trăm hay không bằng tay quen”. người lao động xưa đã từng quan niệm rằng lí thuyết hay không bằng thức hành giỏi. điều đó cho thấy người xưa đã đề cao vai trò của thức hành . trong khi đó những kẻ học thức chỉ biết chữ nghĩa thánh hiền, theo lối học từ chương sáo mòn cũ kĩ. …
[ Full reading ]
“ trăm hay không bằng tay quen”. người lao động xưa đã từng quan niệm rằng lí thuyết hay không bằng thức hành giỏi. điều đó cho thấy người xưa đã đề cao vai trò của thức hành . trong khi đó những kẻ học thức chỉ biết chữ nghĩa thánh hiền, theo lối học từ chương sáo mòn cũ kĩ. …
[ Full reading ]
Comments: 2
hoa đầu mùa
2 posters
Trang 1 trong tổng số 1 trang
hoa đầu mùa
Hoa đầu mùa bao gio cũng đẹp
Nắng đầu mùa bao gio cũng say
Tình yêu đầu bao gio cũng vậy
Rất mặn nồng nhưng cũng rất đắng cay
Nắng đầu mùa bao gio cũng say
Tình yêu đầu bao gio cũng vậy
Rất mặn nồng nhưng cũng rất đắng cay
mm- GIÁO SƯ
- Tổng số bài gửi : 634
Điểm : 13793
Reputation : 3
Birthday : 04/04/1966
Join date : 26/04/2010
Age : 58
Re: hoa đầu mùa
Mối tình đầu...
Xuan Tung
Tuổi mười bảy khi trái tim mở cửa,
Tôi mơ hồ nghe tiếng gọi của tình yêu.
Tâm hồn tôi tựa như một cánh diều,
Khẽ xao động khi cuộc đời nổi gió...
Những đêm khuya một mình căn gác nhỏ,
Tôi trọc trằn trong nỗi nhớ bâng khuâng.
Khuôn mặt em lúc rõ, lúc mờ dần,
Mong trời sáng để tôi mau thấy lại.
Đứng trước em tôi thấy mình khờ dại,
Lúc cúi đầu, khi đỏ mặt gãi tai.
Lúc em nhìn thì ngoảnh mặt giả nai,
Mà bỗng thấy trong lòng vui rạo rực.
Em biết chăng trái tim trong lồng ngực,
Tôi rộn ràng, thổn thức đã bao đêm?
Và biết chăng khi nắng tắt bên thềm,
Tôi lại sắp có một đêm không ngủ?
Ôi tình yêu có bao giờ là đủ,
Khi một người... mãi nhớ một người thôi.
Nếu tình yêu là lẽ sống đời tôi,
Thì tôi sẽ sống hết mình vì nó...
Nếu tình yêu là muôn ngàn sóng gió,
Tôi sẽ gồng mình gắng sức vượt qua.
Nếu tình yêu chỉ như một nhành hoa,
Tôi nâng niu mà không bao giờ bứt.
Nếu tình yêu là mỏng manh dễ đứt,
Tôi nhẹ nhàng giữ chặt nó trong tay.
Nếu tình yêu tựa như cánh chim bay,
Tôi sẽ đợi cho đến ngày về tổ.
Dẫu tình yêu là muôn ngàn gian khổ,
Cũng công bằng với một phút gần em.
Và một lần đèo em đến quán kem,
Nụ cười ấy dành riêng cho tôi đó.
Cuộc đời ơi lại đây tôi hỏi nhỏ:
Thế nào là hạnh phúc của tình yêu?
Dẫu dòng sông vẫn luôn chảy một chiều,
Nhưng chẳng lẽ tình yêu không thể khác?
Bởi tôi như con nai vàng ngơ ngác,
Mãi mong chờ, khao khát một tình yêu.
Dẫu yêu em tôi chẳng nhận được nhiều,
Nhưng cũng đủ cho lòng tôi ấm lại.
Tình đầu là... mãi mãi... phải không em ???
Xuan Tung
Tuổi mười bảy khi trái tim mở cửa,
Tôi mơ hồ nghe tiếng gọi của tình yêu.
Tâm hồn tôi tựa như một cánh diều,
Khẽ xao động khi cuộc đời nổi gió...
Những đêm khuya một mình căn gác nhỏ,
Tôi trọc trằn trong nỗi nhớ bâng khuâng.
Khuôn mặt em lúc rõ, lúc mờ dần,
Mong trời sáng để tôi mau thấy lại.
Đứng trước em tôi thấy mình khờ dại,
Lúc cúi đầu, khi đỏ mặt gãi tai.
Lúc em nhìn thì ngoảnh mặt giả nai,
Mà bỗng thấy trong lòng vui rạo rực.
Em biết chăng trái tim trong lồng ngực,
Tôi rộn ràng, thổn thức đã bao đêm?
Và biết chăng khi nắng tắt bên thềm,
Tôi lại sắp có một đêm không ngủ?
Ôi tình yêu có bao giờ là đủ,
Khi một người... mãi nhớ một người thôi.
Nếu tình yêu là lẽ sống đời tôi,
Thì tôi sẽ sống hết mình vì nó...
Nếu tình yêu là muôn ngàn sóng gió,
Tôi sẽ gồng mình gắng sức vượt qua.
Nếu tình yêu chỉ như một nhành hoa,
Tôi nâng niu mà không bao giờ bứt.
Nếu tình yêu là mỏng manh dễ đứt,
Tôi nhẹ nhàng giữ chặt nó trong tay.
Nếu tình yêu tựa như cánh chim bay,
Tôi sẽ đợi cho đến ngày về tổ.
Dẫu tình yêu là muôn ngàn gian khổ,
Cũng công bằng với một phút gần em.
Và một lần đèo em đến quán kem,
Nụ cười ấy dành riêng cho tôi đó.
Cuộc đời ơi lại đây tôi hỏi nhỏ:
Thế nào là hạnh phúc của tình yêu?
Dẫu dòng sông vẫn luôn chảy một chiều,
Nhưng chẳng lẽ tình yêu không thể khác?
Bởi tôi như con nai vàng ngơ ngác,
Mãi mong chờ, khao khát một tình yêu.
Dẫu yêu em tôi chẳng nhận được nhiều,
Nhưng cũng đủ cho lòng tôi ấm lại.
Tình đầu là... mãi mãi... phải không em ???
mm- GIÁO SƯ
- Tổng số bài gửi : 634
Điểm : 13793
Reputation : 3
Birthday : 04/04/1966
Join date : 26/04/2010
Age : 58
Re: hoa đầu mùa
Những rung động của tâm hồn
Trong cuộc đời mấy khi được như phim ảnh? Giá có thể khóc vì một nỗi xúc động dâng trào hoặc thót tim chờ những phút giây bất diệt... Vậy mà cuộc đời đã cho tôi biết: nước mắt có lúc không đến từ niềm đau hay những nỗi buồn. Tôi đã khóc: đôi lúc vì tình yêu, đôi lúc vì hạnh phúc. Tôi đã khóc vì nỗi xúc động ấm áp của con tim, khóc vì những giây phút thăng hoa của xúc cảm. Ngày bé, tôi vốn giữ trong mình thói ích kỉ của việc quen được chiều chuộng. Bữa tối, mẹ xới cơm cho cả nhà. Gạt cơm nguội sang góc, mẹ luôn xới cơm cho bố trước, như một nguyên tắc của tình yêu hay thói quen của phụ nữ: cơm bố luôn luôn mới. Sau mẹ xới cơm cho tôi, và cho mẹ. Phần mẹ lúc nào cũng là cơm nguội, có khi cơm nguội từ bữa này sang bữa khác, không hết mẹ lại hấp bên trên. Cơm cứ hạt nâu hạt trắng, hạt cháy hạt mềm, nhìn cái là biết. Để ý lâu ngày, tôi đâm thói tức bực, ngồi cứ chấm đũa cọc cạch, mặt mày vênh váo, không khí bỗng nặng nề. Tối đó mẹ không nói gì, cũng chẳng hiểu tôi có ý gì, nhưng nghĩ chắc giận tôi lắm... Vẫn giữ ý giận mẹ, tôi chẳng nói chẳng rằng, đi tắm. Buổi tối mùa đông lạnh, hơi nước từ vòi hoa sen tỏa lên khắp gương che mờ khuôn mặt. Tôi tình cờ vẽ lên đó một trái tim, thấy trái tim còn trống rỗng, lại viết lên vài chữ: "Con yêu mẹ!" - Tôi thấy cay nhói, tự nhiên có cái gì bóp giữa tim mình, cắn cuống họng. Bản năng, tôi viết thêm 2 chữ "Mẹ ơi!" cho liền khúc rỗng, rồi đứng nhìn trân trân trái tim dần mờ đi vì những giọt nước phủ lên thay thế: "Con yêu mẹ, mẹ ơi!" Cuống cuồng thay áo chạy ra gọi mẹ. Mẹ vẫn giữ vẻ tức bực, hỏi sẵng: "Gì?" Tôi chỉ tay vào gương, cười cười như ngố: "Mẹ nhìn này..." Mẹ tôi đương nhiên là không nhìn ra rồi (vì mẹ đâu đeo kính): "Mẹ ơi, con yêu mẹ!" Tôi thản nhiên đọc lại, nhưng nước mắt đã ùa ra như một con ngốc. Đến giờ kể lại tôi cũng không nhớ được rằng, trong giây phút ấy, mẹ đã ôm tôi trước hay tôi lao vào ôm mẹ trước, chỉ biết rằng giây phút đó ập đến rất nhanh, và thời gian tôi "chết dí" trên vai mẹ nức nở không biết kéo dài bao lâu nữa... Hai mẹ con đều khóc, nhưng tim tôi như chảy toé loe không bờ nối, đập theo từng lời nói nghẹn ngào: - Con chỉ không muốn mẹ ăn cơm nguội... - Sao con không giữ bát mẹ lại mà ăn. Mẹ đã nói với tôi thế. Đến giờ tôi hiểu là: những người mẹ luôn luôn tiết kiệm, và nếu yêu mẹ, hãy tiết kiệm cùng mẹ. Thế sẽ khiến mẹ vui nhất! Đó là câu chuyện của cả chục năm về trước. Gần ngày cưới, tôi hoang mang vô độ. Tuy chỉ mới yêu nhau chưa đầy một năm, nhưng tình yêu ấy khiến tôi nhận ra một điều mà trước nay tôi không hề hay biết: Khi tình yêu đích thực gõ cửa, sự hoà hợp của hai tâm hồn biến một tích tắc thành một giờ, một khắc cũng thành thế kỉ, và mọi điều đều thiêng liêng như những gì tôn kính nhất. Tôi yêu anh và anh yêu tôi. Chúng tôi yêu nhau không kể ngày tháng, tôi không đếm thời gian ngắn dài vì không khi nào có cảm giác chờ đợi mỗi lúc xa anh. Tình yêu khiến tâm hồn rộng mở, khiến mặt nóng bừng, khiến cơ thể rạo rực, khiến mình béo lên, gầy đi, khiến mình sống và bước đi chỉ chực đếm nhịp tim. Tình yêu của tôi như thế, vậy mà... Còn 3 ngày nữa là ăn hỏi, tôi đã khóc cả 7 ngày, kể từ lúc biết thời gian cưới. Hôn nhân là niềm hạnh phúc hay là cái đích cuối của con đường tình? Ấy là cái đích có hậu, nó dù có đi vòng vèo qua những lách tối thì cũng phải đóng lại bằng một hình nền sáng choang, lung linh và đầy nến cơ. Nhưng hôn nhân, với tôi, ba ngày trước khi cưới: không mũ nón áo quần, không giày guốc lụa lạ gấm vóc, mọi thứ cứ như còn nguyên. Như thể chỉ tay vào một cô gái còn trinh và bảo cô ta múa hay lắm! Mọi thứ xáo trộn, bộn bề nỗi lo lắng đè nặng không chỉ lên tim mà còn lên mắt nữa. Trong người nôn nao khó tả một cảm giác thường trực, ngây ngây biêng biêng, như kẻ say lúc nào cũng mơ mơ tỉnh tỉnh, tâm hồn khó tìm hai chữ "thảnh thơi" và niềm vui chưa bao giờ ngụ lại quá một nụ cười. Trời đúng đợt bão, nhưng lúc nào cũng "trú nhà ra mưa mà đứng", đôi lúc hai đứa lại khúc khích cười... Giữa đêm, anh đưa tôi về, trời bắt đầu lạnh. Tôi bắt đầu cào cấu anh bằng những đòi hỏi khe khắt, chỉ vì tức bực và cố gây cảm giác tức bực cho người mình yêu quý. Rồi vùng vằng, đỗ lại. Tôi nói chán ghét, nói cảm giác sợ hãi, và nói muốn "bỏ vai". Chúng tôi đã nói nhiều, đôi lúc tôi cảm thấy âm thanh lọt ra khỏi cuống họng như từ một nơi nào khác đến, như không phải chính tôi. Nó phát ra không nhỏ giữa đêm, cũng không phải tiếng quát thét. Nhưng là những âm thanh mà kết cấu không hoàn hảo. (thôi thì tạm cho là như vậy). - Em sợ anh ạ. Em chán đấy! Em không muốn đi tiếp nữa, em mệt lắm, sợ lắm anh biết chưa? - Em đừng phá như thế! Không phải là chuyện đùa nữa. Là chuyện người lớn đấy, em đừng cư xử ngốc nghếch thế! - Anh có giọng nói rất chuẩn, kết cấu hoàn hảo, ngữ điệu hợp lý và lọt tai. Nhưng anh nào nói thế... Anh trân trân nhìn tôi trong im lặng, giây lát mà như nhìn tôi lâu lắm. Tôi câng câng như một con điên mắt rưng rưng mà mặt nhoà nước, bỏ đi. Anh cuống giữ lấy tay tôi, chạy theo ôm chầm lấy. Tự nhiên, lần đầu tiên, tôi nhìn anh khóc. Khóc như một người giận dữ, nhưng khóc như một người đàn ông ấm áp. Tôi đứng sững và nghe âm thanh mới qua tai, một điều sốc nổi còn hơn tôi nữa: - Em ạ. Em yên tâm, không sao đâu, dừng lại được mà em. Anh sẽ có cách em ạ. Sẽ không làm gì nữa, anh sẽ chỉ yêu em thôi. Tôi trân trân nghe lấy những âm thanh ấy, nó như tiếng mưa rơi lộp bộp, lộp bộp từng giọt hấp hối, nghe như nhịp tim anh đập thấp thỏm, nghe như hơi thở anh không đều. Và tôi trân trân, nước mắt vừa kịp rơi hết. Anh cứ ôm tôi mãi như thế, còn tôi đứng nguyên, bắt đầu buồn cười cho riêng anh một nỗi xúc động. - Em không có ý đó đâu. Vẫn cưới chứ. Em yêu anh mà, sao anh ngốc thế? Chỉ vì... chỉ vì ức chế quá thôi. Em... xin lỗi. Anh ấy thật ngốc! Và tôi yêu một chàng ngốc, bởi anh ấy yêu tôi vì chính tôi. Tôi cứ nghĩ tình yêu mình đến đây là to lớn và vĩ đại lắm, cứ như cái bánh gatô tròn vành vạnh rồi, vậy mà ngày ngày anh vẫn bù đắp cho tôi những lỗ hổng của một tâm hồn tôi ích kỉ và nhiều vụng dại. Anh ấy luôn ngốc, vì luôn cư xử chỉ bằng tình cảm thôi, còn tôi thì vốn lại nhiều "mánh khoé". Không hiểu sao, cái đích cuối cùng của mọi khúc mắc khó khăn trong cuộc sống, dù là gì đi chăng nữa, cũng được anh tháo ra từ chiếc chìa khoá yêu thương ấy. Và tôi tìm thấy anh, như tìm đến chiếc nút thắt chặt và vừa khít cho nắp lọ tâm hồn mình. Yêu và mãi yêu anh, Kent! Tình yêu là sẽ phải gặp khó khăn! Tình yêu đẹp là đứng trước khó khăn ấy, ta không quan tâm đến giá trị riêng mình, mà chỉ đề cao giá trị của tình yêu thôi. |
mm- GIÁO SƯ
- Tổng số bài gửi : 634
Điểm : 13793
Reputation : 3
Birthday : 04/04/1966
Join date : 26/04/2010
Age : 58
Re: hoa đầu mùa
Hai sắc hoa Ti-gôn
Một mùa thu trước mỗi hoàng hôn
Nhặt cánh hoa rơi cảm thấy buồn
Nhuộm ánh nắng ta qua mái tóc
Tôi chờ người đến với yêu đương
Người ấy thường hay ngắm lạnh lùng
Dải đường xa vút bóng chiều phong
Và phương trời thắm mờ sương, cát
Tay vít dây hoa trắng chạnh lòng
Người ấy thường hay vuốt tóc tôi
Thở dài trong lúc thấy tôi vui
Bảo rằng: "Hoa, dáng như tim vở
Anh sợ tình ta cũng thế thôi!"
Thưở ấy nào tôi đã hiểu gì
Cánh hoa tan tác của sinh ly
Cho nên người đáp: "Màu hoa trắng,
Là chút lòng trong chẳng biến suy!"
Đâu biết một đi một lỡ làng
Dưới trời đau khổ chết yêu đương
Người xa xăm qúa! Tôi buồn lắm,
Trong một ngày vui pháo nhuộm đường.
Từ đấy, thu rồi, thu lại thu
Lòng tôi còn giá đến bao giờ
Chồng tôi vẫn biết tôi thương nhớ
Người ấy, cho nên vẫn hững hờ
Tôi vẫn đi bên cạnh cuộc đời
Ái ân lạt lẽo của chồng tôi
Mà từng thu chết, từng thu chết
Vẫn giấu trong tim bóng một người.
Buồn quá! Hôm nay xem tiểu thuyết
Thấy ai cũng ví cánh hoa xưa
Nhưng hồng tựa trái tim tan vỡ
Và đỏ như màu máu thắm pha!
Tôi nhớ lời người đã bảo tôi
Một mùa thu trước rất xa xôi.
Đến nay tôi hiểu thì tôi đã
Làm lỡ tình duyên cũ mất rồi!
Tôi sợ chiều thu nhạt nắng mờ
Chiều thu hoa đỏ rụng. Chiều thu
Gió về lạnh lẽo chân mây vắng
Người ấy sang sông đứng ngó đò.
Nếu biết rằng tôi đã lấy chồng
Trời ơi! Người đó có buồn không?
Có thầm nghĩ tới loài hoa vỡ
Tựa trái tim phai, tựa máu hồng.
Một mùa thu trước mỗi hoàng hôn
Nhặt cánh hoa rơi cảm thấy buồn
Nhuộm ánh nắng ta qua mái tóc
Tôi chờ người đến với yêu đương
Người ấy thường hay ngắm lạnh lùng
Dải đường xa vút bóng chiều phong
Và phương trời thắm mờ sương, cát
Tay vít dây hoa trắng chạnh lòng
Người ấy thường hay vuốt tóc tôi
Thở dài trong lúc thấy tôi vui
Bảo rằng: "Hoa, dáng như tim vở
Anh sợ tình ta cũng thế thôi!"
Thưở ấy nào tôi đã hiểu gì
Cánh hoa tan tác của sinh ly
Cho nên người đáp: "Màu hoa trắng,
Là chút lòng trong chẳng biến suy!"
Đâu biết một đi một lỡ làng
Dưới trời đau khổ chết yêu đương
Người xa xăm qúa! Tôi buồn lắm,
Trong một ngày vui pháo nhuộm đường.
Từ đấy, thu rồi, thu lại thu
Lòng tôi còn giá đến bao giờ
Chồng tôi vẫn biết tôi thương nhớ
Người ấy, cho nên vẫn hững hờ
Tôi vẫn đi bên cạnh cuộc đời
Ái ân lạt lẽo của chồng tôi
Mà từng thu chết, từng thu chết
Vẫn giấu trong tim bóng một người.
Buồn quá! Hôm nay xem tiểu thuyết
Thấy ai cũng ví cánh hoa xưa
Nhưng hồng tựa trái tim tan vỡ
Và đỏ như màu máu thắm pha!
Tôi nhớ lời người đã bảo tôi
Một mùa thu trước rất xa xôi.
Đến nay tôi hiểu thì tôi đã
Làm lỡ tình duyên cũ mất rồi!
Tôi sợ chiều thu nhạt nắng mờ
Chiều thu hoa đỏ rụng. Chiều thu
Gió về lạnh lẽo chân mây vắng
Người ấy sang sông đứng ngó đò.
Nếu biết rằng tôi đã lấy chồng
Trời ơi! Người đó có buồn không?
Có thầm nghĩ tới loài hoa vỡ
Tựa trái tim phai, tựa máu hồng.
TÔN NỮ BÍCH LIÊN- Thành viên VIP
- Tổng số bài gửi : 69
Điểm : 10002
Reputation : 2
Birthday : 23/04/1992
Join date : 21/04/2011
Age : 32
Đến từ : Thừa Thiên Huế
Re: hoa đầu mùa
Người ta nói khi yêu là mù và quáng
Nói như thế nghe quá đáng lắm không?
Theo tôi nó là lý lẽ riêng của tình yêu.
Bởi lẽ theo lý trí thì ai không thích người mình yêu đẹp, giàu, có địa vị, có học thức....Nhưng tại sao vẫn tồn tại những cuộc tình mà người ta vẫn yêu say đám khi biết người yêu mình là kẻ không ra gì, kẻ tội phạm, kẻ ngông cuồng, là kẻ bạc tình nhỉ...Đó chính là cái lý lẽ riêng riêng của từng người.
Cái diệu kỳ trong tình yêu (Yêu đúng nghĩa) là nó có thể thay đổi một con người...
Người đang yêu bao giờ cũng sống tốt hơn là người không có tình yêu.
Mặc dù trong tình yêu không bao giờ vắng bóng của sự đau khổ. Nhưng cái khổ trong tình yêu chính là vị ngọt ngào của nó...Hãy yêu thật một người thì bạn sẽ thấy được giá trị đích thực của tình yêu và hãy biết yêu để tận hưởng cảm giác tuyệt vời ấy...
Nói như thế nghe quá đáng lắm không?
Theo tôi nó là lý lẽ riêng của tình yêu.
Bởi lẽ theo lý trí thì ai không thích người mình yêu đẹp, giàu, có địa vị, có học thức....Nhưng tại sao vẫn tồn tại những cuộc tình mà người ta vẫn yêu say đám khi biết người yêu mình là kẻ không ra gì, kẻ tội phạm, kẻ ngông cuồng, là kẻ bạc tình nhỉ...Đó chính là cái lý lẽ riêng riêng của từng người.
Cái diệu kỳ trong tình yêu (Yêu đúng nghĩa) là nó có thể thay đổi một con người...
Người đang yêu bao giờ cũng sống tốt hơn là người không có tình yêu.
Mặc dù trong tình yêu không bao giờ vắng bóng của sự đau khổ. Nhưng cái khổ trong tình yêu chính là vị ngọt ngào của nó...Hãy yêu thật một người thì bạn sẽ thấy được giá trị đích thực của tình yêu và hãy biết yêu để tận hưởng cảm giác tuyệt vời ấy...
mm- GIÁO SƯ
- Tổng số bài gửi : 634
Điểm : 13793
Reputation : 3
Birthday : 04/04/1966
Join date : 26/04/2010
Age : 58
ảnh
[table][tr]
- Attachments
mm- GIÁO SƯ
- Tổng số bài gửi : 634
Điểm : 13793
Reputation : 3
Birthday : 04/04/1966
Join date : 26/04/2010
Age : 58
Trang 1 trong tổng số 1 trang
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết
|
|
29/12/2015, 16:45 by mycomputer
» Người ta bận yêu, còn em bận cô đơn…
18/12/2015, 17:04 by mycomputer
» Đông đến làm người ta cô đơn hơn phải không anh?
23/11/2015, 15:45 by mycomputer
» Em muốn được ôm anh từ phía sau
13/11/2015, 16:09 by mycomputer
» Hãy cho nhau một cơ hội để giãi bày!
9/11/2015, 16:43 by mycomputer
» Đôi lúc em chỉ muốn mình thuộc về ai đó thôi...
5/11/2015, 16:33 by mycomputer
» Trái đất này, ba phần tư là nước mắt...
27/10/2015, 16:24 by mycomputer
» Để anh kể em nghe về những người phụ nữ anh yêu...
22/10/2015, 16:21 by mycomputer
» Thương vội người đến sau...
13/10/2015, 16:09 by mycomputer