Tìm kiếm
Similar topics
Latest topics
Đăng nhập với tên thanhvien VIP
28/8/2010, 21:37 by ABC
BẠN CÓ THỂ ĐĂNG KÝ RỒI ĐĂNG NHẬP
HOẶC ĐĂNG NHẬP
VỚI TÊN thanhvienvip
hoặc thanhvien 1
hoặc thanhvien 2
hoặc thanhvien 3
và mật khẩu là 1234567890
để không có dòng quảng cáo trên.
HOẶC ĐĂNG NHẬP
VỚI TÊN thanhvienvip
hoặc thanhvien 1
hoặc thanhvien 2
hoặc thanhvien 3
và mật khẩu là 1234567890
để không có dòng quảng cáo trên.
Comments: 0
HỌC ĐI ĐÔI VỚI HÀNH ?
28/4/2010, 22:40 by Admin
Học đi đôi với hành
“ trăm hay không bằng tay quen”. người lao động xưa đã từng quan niệm rằng lí thuyết hay không bằng thức hành giỏi. điều đó cho thấy người xưa đã đề cao vai trò của thức hành . trong khi đó những kẻ học thức chỉ biết chữ nghĩa thánh hiền, theo lối học từ chương sáo mòn cũ kĩ. …
[ Full reading ]
“ trăm hay không bằng tay quen”. người lao động xưa đã từng quan niệm rằng lí thuyết hay không bằng thức hành giỏi. điều đó cho thấy người xưa đã đề cao vai trò của thức hành . trong khi đó những kẻ học thức chỉ biết chữ nghĩa thánh hiền, theo lối học từ chương sáo mòn cũ kĩ. …
[ Full reading ]
Comments: 2
'Tôi trót yêu học trò của mình'
Trang 1 trong tổng số 1 trang
'Tôi trót yêu học trò của mình'
'Tôi trót yêu học trò của mình'
(Tin1s) - Một thầy giáo mà lại có tình cảm với học sinh là điều sai trái, một người chồng mà phản bội vợ là không thể chấp nhận được nhưng tôi yêu em và em yêu tôi vô điều kiện.
'Tôi trót yêu học trò của mình'
Thân gửi toà soạn báo! Bây giờ tôi đang gặp phải một chuyện rất rắc rối mà bản thân tôi không biết giải quyết thế nào, cũng không thể chia sẻ cùng người thân. Tôi viết thư đến toà soạn mong nhận được sự chia sẻ, tư vấn, giúp đỡ của bạn đọc để tôi có thể vượt qua chuyện này.
Tôi là một giáo viên dạy toán cấp 3, năm nay 30 tuổi đã có vợ. Nhưng tôi lấy cô ấy không phải vì tình yêu mà vì sự biết ơn gia đình cô ấy đã lo được công việc ổn định cho tôi khi gia đình tôi còn nhiều khó khăn. Cuộc hôn nhân không tình yêu dù buồn và tẻ nhạt nhưng vẫn trôi đi bình lặng. Cuộc đời tôi tưởng chừng như đã an bài cho đến khi tôi gặp em...
Vì là một giáo viên dạy khá nên tôi được mời dạy ở một trung tâm dạy thêm, luyện thi đại học. Ở đó tôi đã gặp em, em là một cô bé học lớp 12 đi ôn thi đại học ở lớp của tôi dạy. Tôi không có ấn tượng gì khi lần đầu gặp em, nhưng dần dần tôi nhận ra ở em một điều gì đó rất đặc biệt, và càng ngày tôi càng chú ý tới em hơn. Tôi thấy mình vui khi mỗi ngày đến lớp thấy em chăm chú nghe mình giảng bài, thấy em cười vì những câu chuyện tếu để thư giãn của tôi. Tình cảm của tôi bắt đầu và cứ thế lớn dần lên theo những buổi học.
Nhưng là một giáo viên, một người có gia đình tôi ý thức được tình cảm của mình, trách nhiệm của mình. Tôi không thể hiện bất cứ điều gì đặc biệt với em và đối xử với em bình thường như mọi học sinh khác. Tôi giữ chặt tình cảm của mình dưới đáy lòng và chờ thời gian xoá nhoà khi không còn gặp em nữa. Và có lẽ sẽ đúng như vậy nếu em không nhắn tin vào số máy di động của tôi nói rằng em có tình cảm với tôi. Những tình cảm tôi dồn nén lại trào lên mạnh mẽ nhưng lí trí làm tôi thức tỉnh. Tôi là giáo viên của em, tôi đã có gia đình, còn em phải thi đại học, em còn cả một con đường dài phía trước, ...đó là điều không thể được.
Tôi từ chối em lạnh lùng như không có chuyện gì với rất nhiều lí do chính đáng nhưng tim tôi thì như bị chảy máu. Tôi im lặng trước tất cả tin nhắn của em và lên lớp như bình thường. Còn em, tôi thấy em buồn nhưng vẫn mải miết ôn luyện thi đại học. Tôi mừng vì em không để chuyện đó ảnh hưởng nhiều đến việc học hành. Chuyện dường như đã ổn và tôi chấp nhận dù tôi biết tôi đã để mất tình yêu của cuộc đời mình...
Nhưng giờ đây tất cả cố gắng kìm nén của tôi lại trở thành con số 0 khi tôi nhìn thấy em vượt hơn 30km dưới trời mưa tầm tã để đến gặp tôi. Tôi không thể lừa dối mình, lừa dối em lâu hơn nữa. Một thầy giáo mà lại có tình cảm với học sinh là điều sai trái, một người chồng mà phản bội vợ là không thể chấp nhận được nhưng tôi yêu em và em yêu tôi vô điều kiện dù biết rõ hoàn cảnh của tôi.
Giờ đây em đã sắp trở thành sinh viên đại học kinh tế quốc dân, ước mơ của em đã thành hiện thực. Còn tôi, tôi không biết làm thế nào cả? Trở về với cuộc sống không tình yêu và chấp nhận mất đi tình yêu của cuộc đời mình hay vượt qua tất cả để đến với em? Mong toà soạn và bạn đọc giúp đỡ tôi, để tôi có thể sớm vượt qua chuyện này. Xin chân thành cảm ơn!
(Tin1s) - Một thầy giáo mà lại có tình cảm với học sinh là điều sai trái, một người chồng mà phản bội vợ là không thể chấp nhận được nhưng tôi yêu em và em yêu tôi vô điều kiện.
'Tôi trót yêu học trò của mình'
Thân gửi toà soạn báo! Bây giờ tôi đang gặp phải một chuyện rất rắc rối mà bản thân tôi không biết giải quyết thế nào, cũng không thể chia sẻ cùng người thân. Tôi viết thư đến toà soạn mong nhận được sự chia sẻ, tư vấn, giúp đỡ của bạn đọc để tôi có thể vượt qua chuyện này.
Tôi là một giáo viên dạy toán cấp 3, năm nay 30 tuổi đã có vợ. Nhưng tôi lấy cô ấy không phải vì tình yêu mà vì sự biết ơn gia đình cô ấy đã lo được công việc ổn định cho tôi khi gia đình tôi còn nhiều khó khăn. Cuộc hôn nhân không tình yêu dù buồn và tẻ nhạt nhưng vẫn trôi đi bình lặng. Cuộc đời tôi tưởng chừng như đã an bài cho đến khi tôi gặp em...
Vì là một giáo viên dạy khá nên tôi được mời dạy ở một trung tâm dạy thêm, luyện thi đại học. Ở đó tôi đã gặp em, em là một cô bé học lớp 12 đi ôn thi đại học ở lớp của tôi dạy. Tôi không có ấn tượng gì khi lần đầu gặp em, nhưng dần dần tôi nhận ra ở em một điều gì đó rất đặc biệt, và càng ngày tôi càng chú ý tới em hơn. Tôi thấy mình vui khi mỗi ngày đến lớp thấy em chăm chú nghe mình giảng bài, thấy em cười vì những câu chuyện tếu để thư giãn của tôi. Tình cảm của tôi bắt đầu và cứ thế lớn dần lên theo những buổi học.
Nhưng là một giáo viên, một người có gia đình tôi ý thức được tình cảm của mình, trách nhiệm của mình. Tôi không thể hiện bất cứ điều gì đặc biệt với em và đối xử với em bình thường như mọi học sinh khác. Tôi giữ chặt tình cảm của mình dưới đáy lòng và chờ thời gian xoá nhoà khi không còn gặp em nữa. Và có lẽ sẽ đúng như vậy nếu em không nhắn tin vào số máy di động của tôi nói rằng em có tình cảm với tôi. Những tình cảm tôi dồn nén lại trào lên mạnh mẽ nhưng lí trí làm tôi thức tỉnh. Tôi là giáo viên của em, tôi đã có gia đình, còn em phải thi đại học, em còn cả một con đường dài phía trước, ...đó là điều không thể được.
Tôi từ chối em lạnh lùng như không có chuyện gì với rất nhiều lí do chính đáng nhưng tim tôi thì như bị chảy máu. Tôi im lặng trước tất cả tin nhắn của em và lên lớp như bình thường. Còn em, tôi thấy em buồn nhưng vẫn mải miết ôn luyện thi đại học. Tôi mừng vì em không để chuyện đó ảnh hưởng nhiều đến việc học hành. Chuyện dường như đã ổn và tôi chấp nhận dù tôi biết tôi đã để mất tình yêu của cuộc đời mình...
Nhưng giờ đây tất cả cố gắng kìm nén của tôi lại trở thành con số 0 khi tôi nhìn thấy em vượt hơn 30km dưới trời mưa tầm tã để đến gặp tôi. Tôi không thể lừa dối mình, lừa dối em lâu hơn nữa. Một thầy giáo mà lại có tình cảm với học sinh là điều sai trái, một người chồng mà phản bội vợ là không thể chấp nhận được nhưng tôi yêu em và em yêu tôi vô điều kiện dù biết rõ hoàn cảnh của tôi.
Giờ đây em đã sắp trở thành sinh viên đại học kinh tế quốc dân, ước mơ của em đã thành hiện thực. Còn tôi, tôi không biết làm thế nào cả? Trở về với cuộc sống không tình yêu và chấp nhận mất đi tình yêu của cuộc đời mình hay vượt qua tất cả để đến với em? Mong toà soạn và bạn đọc giúp đỡ tôi, để tôi có thể sớm vượt qua chuyện này. Xin chân thành cảm ơn!
mm- GIÁO SƯ
- Tổng số bài gửi : 634
Điểm : 13793
Reputation : 3
Birthday : 04/04/1966
Join date : 26/04/2010
Age : 58
Re: 'Tôi trót yêu học trò của mình'
Tôi là kẻ thứ ba vô tội
(Tin1s) - Suốt 10 năm qua, tuổi xuân của tôi đã trôi qua trong lặng lẽ. Đến giờ cũng đã gần nửa đời người rồi nhưng tôi chưa được một ngày hạnh phúc thật sự.
Tôi là kẻ thứ ba vô tội
(Ảnh chỉ có tính chất minh họa)
Đọc bài viết Tôi có phải là kẻ đi cướp chồng ngườicùng những lời chia sẻ của các bạn đọc mà lòng tôi đau như cắt. Bởi tôi cũng đang đứng giữa ngã ba đường và không biết mình nên làm gì. Thậm chí, đã có lúc tôi tưởng như bế tắc muốn chết đi cho hết những phiền muộn, đau buồn...
Tôi vốn là một cô gái tỉnh lẻ còn anh là chàng trai người thành phố. 11 năm trước, anh xuống quê tôi công tác và chúng tôi quen nhau. Qua một thời gian tìm hiểu, chúng tôi bắt đầu chính thức là người yêu. Mặc dù ở xa nhau nhưng khoảng cách mấy trăm km và những lần gặp hiếm hoi chỉ đếm trên đầu ngón tay không làm tôi cảm thấy tủi thân, buồn chán, ngược lại điều đó càng khiến tôi yêu anh mãnh liệt hơn. Tôi không ngần ngại và hối tiếc khi đã trao trọn niềm tin, lẽ sống cho anh.
Chúng tôi đến với nhau được hơn một năm thì giây phút kinh hoàng đó đến. Vào một đêm chúng tôi ở bên nhau, khi anh đã ngủ say, tình cờ tôi thấy điện thoại của anh có tin nhắn. Không nén nổi tò mò, tôi mở ra xem. Thế rồi chỉ biết nép sát vào góc giường, chân tay tôi run lập cập, hai mắt tôi hoa đi khi nhìn những dòng chữ nhảy múa: "Ông xã đang làm gì đó, em nhớ anh lắm".
Mãi tới giờ tôi vẫn không quên được cảm giác lúc đó. Phải đợi hơn một tiếng sau tôi mới lấy lại được bình tĩnh, gọi anh dậy hỏi chuyện. Anh bảo rằng đó là bạn gái cũ của anh và hai người đã chia tay. Tôi không tin vì nếu chia tay rồi sao có lời lẽ tình cảm như vậy. Rồi anh chứng minh bằng cách gọi điện trực tiếp cho cô gái kia ngay trước mặt tôi và nói: "Sao lại nhắn tin bậy bạ như vậy để bạn gái anh biết được?". Sau đó, tôi cũng được nói chuyện trực tiếp với cô ta. Tôi hỏi: "Cô có phải là vợ anh ấy không?". Cô ấy đáp: "Không phải là vợ nhưng cũng đã như vợ chồng suốt 7 năm rồi". Nghe đến đây, tim tôi đau như cắt.
Thế rồi thời gian sau, một mặt anh đã làm nhiều cách để chứng minh rằng anh yêu tôi thật lòng, chứ không phải vui đùa. Song một mặt, anh lại cố thuyết phục rằng, tôi không thể ích kỉ chiếm hữu anh một mình được vì dù sao người con gái đó cũng đã đến với anh trước tôi và có nhiều sự rằng buộc khác liên quan đến gia đình và công việc. Cuối cùng, để giải thoát cho mình cũng như giúp anh được dễ xử, tôi chọn cách rút lui.
Vài tháng sau khi chia tay thì tôi được biết anh và cô gái kia kết hôn trong sự thúc ép của gia đình. Tôi đau khổ, sống đi chết lại, tưởng như không thể vượt qua được. Đau lòng vì cảm giác thất tình là một lẽ. Bên cạnh đó tôi còn bị họ hàng cười chê, miệng đời dị nghị. Tôi đã phải rời xa quê nhà, bắt đầu cuộc sống cô đơn, tự lập từ đó.
Nhưng cũng bắt đầu từ đây, cánh cửa trái tim tôi như đóng chặt lại. Có nhiều người ngỏ ý muốn được quan tâm, chăm sóc song tôi đều từ chối, tôi không hề thấy rung động trước bất kì một ai. Thế rồi vài năm sau, tôi và anh tình cờ gặp lại nhau. Lúc này, vợ chồng anh đã có một đứa con gái nhưng họ đã ly dị. Tình cũ không rủ cũng đến. Tôi vô cùng hạnh phúc, nghĩ rằng có lẽ mình ở hiền gặp lành nên ông trời đã lại đưa anh quay trở về bên tôi, chỉ có điều chúng tôi chưa có đủ điều kiện để dọn về sống chung với nhau.
Vậy mà... lại một đêm kinh hoàng nữa đến với tôi. Tôi không thể ngờ là kịch bản của 10 năm trước lại lặp lại. Chị ta - giờ là vợ cũ của anh ấy gọi cho tôi và nói rằng, vợ chồng họ ly hôn là để che mắt luật pháp, che mắt thiên hạ chứ thực chất họ vẫn sống hạnh phúc bên nhau. Sau đó, chị ta liên tục nhắn tin cho tôi, lời lẽ lúc thì hăm dọa, xúc phạm, nói tôi là kẻ giật chồng người. Lúc thì chị ta ngọt nhạt xin lỗi vì lỡ lời, rồi xuống nước van xin tôi buông ta anh ấy, bởi vợ và con gái cần có anh ấy. Lúc đó tôi không thể nói được gì vì chưa gặp được anh để làm rõ chuyện. Trước khi cúp máy, tôi cũng đã trấn an chị ta rằng, tôi không có ý cướp chồng ai cả, tôi quay lại với anh chỉ vì nghĩ rằng anh đã ly hôn, tôi bảo chị ta cứ yên tâm, nếu vợ chồng họ vẫn còn yêu nhau thì anh ấy sẽ trở về với chị thôi, 10 năm trước tôi đã rút lui được thì 10 năm sau tôi cũng sẽ làm được điều đó.
Sáng hôm sau, tôi còn chưa kịp gặp anh nói chuyện thì em gái ở quê đã gọi lên thông báo: có người xuống nhà tôi xưng là vợ anh, rêu rao với ba mẹ tôi và hàng xóm láng giềng rằng tôi đã cướp chồng, phá hoại hạnh phúc gia đình cô ta. Có ai hiểu được cho tình cảnh của tôi lúc này không?
Giờ đây tôi không căm giận chị ta và cũng không oán trách người đàn ông của tôi. Bởi tôi biết chắc anh ấy không phải loại đàn ông bạc tình, vô trách nhiệm. Tôi chỉ trách cuộc đời sao cứ ép tôi rơi vào hoàn cảnh trớ trêu này. Phải chăng đó là nghiệp duyên của ba chúng tôi.
Có lẽ mọi người ngoài sẽ đều cho rằng, chị ấy cần có anh, đứa trẻ con chị ấy cần có cha, nó vô tôi, nhưng có ai hiểu được cho tôi không? Tôi cũng đã đau khổ tới mức nào? Suốt 10 năm qua, tuổi xuân của tôi đã trôi qua trong lặng lẽ. Đến giờ cũng đã gần nửa đời người rồi nhưng tôi chưa được một ngày hạnh phúc thật sự. Bây giờ ngay cả đường về tôi cũng không còn nữa. Mọi người hãy cho tôi lời khuyên, tôi phải làm gì?
L.T.M.H
(Tin1s) - Suốt 10 năm qua, tuổi xuân của tôi đã trôi qua trong lặng lẽ. Đến giờ cũng đã gần nửa đời người rồi nhưng tôi chưa được một ngày hạnh phúc thật sự.
Tôi là kẻ thứ ba vô tội
(Ảnh chỉ có tính chất minh họa)
Đọc bài viết Tôi có phải là kẻ đi cướp chồng ngườicùng những lời chia sẻ của các bạn đọc mà lòng tôi đau như cắt. Bởi tôi cũng đang đứng giữa ngã ba đường và không biết mình nên làm gì. Thậm chí, đã có lúc tôi tưởng như bế tắc muốn chết đi cho hết những phiền muộn, đau buồn...
Tôi vốn là một cô gái tỉnh lẻ còn anh là chàng trai người thành phố. 11 năm trước, anh xuống quê tôi công tác và chúng tôi quen nhau. Qua một thời gian tìm hiểu, chúng tôi bắt đầu chính thức là người yêu. Mặc dù ở xa nhau nhưng khoảng cách mấy trăm km và những lần gặp hiếm hoi chỉ đếm trên đầu ngón tay không làm tôi cảm thấy tủi thân, buồn chán, ngược lại điều đó càng khiến tôi yêu anh mãnh liệt hơn. Tôi không ngần ngại và hối tiếc khi đã trao trọn niềm tin, lẽ sống cho anh.
Chúng tôi đến với nhau được hơn một năm thì giây phút kinh hoàng đó đến. Vào một đêm chúng tôi ở bên nhau, khi anh đã ngủ say, tình cờ tôi thấy điện thoại của anh có tin nhắn. Không nén nổi tò mò, tôi mở ra xem. Thế rồi chỉ biết nép sát vào góc giường, chân tay tôi run lập cập, hai mắt tôi hoa đi khi nhìn những dòng chữ nhảy múa: "Ông xã đang làm gì đó, em nhớ anh lắm".
Mãi tới giờ tôi vẫn không quên được cảm giác lúc đó. Phải đợi hơn một tiếng sau tôi mới lấy lại được bình tĩnh, gọi anh dậy hỏi chuyện. Anh bảo rằng đó là bạn gái cũ của anh và hai người đã chia tay. Tôi không tin vì nếu chia tay rồi sao có lời lẽ tình cảm như vậy. Rồi anh chứng minh bằng cách gọi điện trực tiếp cho cô gái kia ngay trước mặt tôi và nói: "Sao lại nhắn tin bậy bạ như vậy để bạn gái anh biết được?". Sau đó, tôi cũng được nói chuyện trực tiếp với cô ta. Tôi hỏi: "Cô có phải là vợ anh ấy không?". Cô ấy đáp: "Không phải là vợ nhưng cũng đã như vợ chồng suốt 7 năm rồi". Nghe đến đây, tim tôi đau như cắt.
Thế rồi thời gian sau, một mặt anh đã làm nhiều cách để chứng minh rằng anh yêu tôi thật lòng, chứ không phải vui đùa. Song một mặt, anh lại cố thuyết phục rằng, tôi không thể ích kỉ chiếm hữu anh một mình được vì dù sao người con gái đó cũng đã đến với anh trước tôi và có nhiều sự rằng buộc khác liên quan đến gia đình và công việc. Cuối cùng, để giải thoát cho mình cũng như giúp anh được dễ xử, tôi chọn cách rút lui.
Vài tháng sau khi chia tay thì tôi được biết anh và cô gái kia kết hôn trong sự thúc ép của gia đình. Tôi đau khổ, sống đi chết lại, tưởng như không thể vượt qua được. Đau lòng vì cảm giác thất tình là một lẽ. Bên cạnh đó tôi còn bị họ hàng cười chê, miệng đời dị nghị. Tôi đã phải rời xa quê nhà, bắt đầu cuộc sống cô đơn, tự lập từ đó.
Nhưng cũng bắt đầu từ đây, cánh cửa trái tim tôi như đóng chặt lại. Có nhiều người ngỏ ý muốn được quan tâm, chăm sóc song tôi đều từ chối, tôi không hề thấy rung động trước bất kì một ai. Thế rồi vài năm sau, tôi và anh tình cờ gặp lại nhau. Lúc này, vợ chồng anh đã có một đứa con gái nhưng họ đã ly dị. Tình cũ không rủ cũng đến. Tôi vô cùng hạnh phúc, nghĩ rằng có lẽ mình ở hiền gặp lành nên ông trời đã lại đưa anh quay trở về bên tôi, chỉ có điều chúng tôi chưa có đủ điều kiện để dọn về sống chung với nhau.
Vậy mà... lại một đêm kinh hoàng nữa đến với tôi. Tôi không thể ngờ là kịch bản của 10 năm trước lại lặp lại. Chị ta - giờ là vợ cũ của anh ấy gọi cho tôi và nói rằng, vợ chồng họ ly hôn là để che mắt luật pháp, che mắt thiên hạ chứ thực chất họ vẫn sống hạnh phúc bên nhau. Sau đó, chị ta liên tục nhắn tin cho tôi, lời lẽ lúc thì hăm dọa, xúc phạm, nói tôi là kẻ giật chồng người. Lúc thì chị ta ngọt nhạt xin lỗi vì lỡ lời, rồi xuống nước van xin tôi buông ta anh ấy, bởi vợ và con gái cần có anh ấy. Lúc đó tôi không thể nói được gì vì chưa gặp được anh để làm rõ chuyện. Trước khi cúp máy, tôi cũng đã trấn an chị ta rằng, tôi không có ý cướp chồng ai cả, tôi quay lại với anh chỉ vì nghĩ rằng anh đã ly hôn, tôi bảo chị ta cứ yên tâm, nếu vợ chồng họ vẫn còn yêu nhau thì anh ấy sẽ trở về với chị thôi, 10 năm trước tôi đã rút lui được thì 10 năm sau tôi cũng sẽ làm được điều đó.
Sáng hôm sau, tôi còn chưa kịp gặp anh nói chuyện thì em gái ở quê đã gọi lên thông báo: có người xuống nhà tôi xưng là vợ anh, rêu rao với ba mẹ tôi và hàng xóm láng giềng rằng tôi đã cướp chồng, phá hoại hạnh phúc gia đình cô ta. Có ai hiểu được cho tình cảnh của tôi lúc này không?
Giờ đây tôi không căm giận chị ta và cũng không oán trách người đàn ông của tôi. Bởi tôi biết chắc anh ấy không phải loại đàn ông bạc tình, vô trách nhiệm. Tôi chỉ trách cuộc đời sao cứ ép tôi rơi vào hoàn cảnh trớ trêu này. Phải chăng đó là nghiệp duyên của ba chúng tôi.
Có lẽ mọi người ngoài sẽ đều cho rằng, chị ấy cần có anh, đứa trẻ con chị ấy cần có cha, nó vô tôi, nhưng có ai hiểu được cho tôi không? Tôi cũng đã đau khổ tới mức nào? Suốt 10 năm qua, tuổi xuân của tôi đã trôi qua trong lặng lẽ. Đến giờ cũng đã gần nửa đời người rồi nhưng tôi chưa được một ngày hạnh phúc thật sự. Bây giờ ngay cả đường về tôi cũng không còn nữa. Mọi người hãy cho tôi lời khuyên, tôi phải làm gì?
L.T.M.H
mm- GIÁO SƯ
- Tổng số bài gửi : 634
Điểm : 13793
Reputation : 3
Birthday : 04/04/1966
Join date : 26/04/2010
Age : 58
Similar topics
» Cần tìm bạn lớp 7 hoặc 8 ở Nha Trang ( Girl nhé )
» GIÚP MÌNH TOÁN 6 VỚI, MÌNH CẦN GẤP LẮM ?
» YÊU EM YÊU ANH VÀ MÌNH CHIA TAY
» GIÚP MÌNH TOÁN 6 VỚI, MÌNH CẦN GẤP LẮM ?
» YÊU EM YÊU ANH VÀ MÌNH CHIA TAY
Trang 1 trong tổng số 1 trang
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết
|
|
29/12/2015, 16:45 by mycomputer
» Người ta bận yêu, còn em bận cô đơn…
18/12/2015, 17:04 by mycomputer
» Đông đến làm người ta cô đơn hơn phải không anh?
23/11/2015, 15:45 by mycomputer
» Em muốn được ôm anh từ phía sau
13/11/2015, 16:09 by mycomputer
» Hãy cho nhau một cơ hội để giãi bày!
9/11/2015, 16:43 by mycomputer
» Đôi lúc em chỉ muốn mình thuộc về ai đó thôi...
5/11/2015, 16:33 by mycomputer
» Trái đất này, ba phần tư là nước mắt...
27/10/2015, 16:24 by mycomputer
» Để anh kể em nghe về những người phụ nữ anh yêu...
22/10/2015, 16:21 by mycomputer
» Thương vội người đến sau...
13/10/2015, 16:09 by mycomputer